Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Chuyện không dành cho kẻ bình thường


“Này. Chết đi”

Nhiên nói với tôi đầy bình thản. Luôn luôn như thế, như kiểu chuyện đó dù có xảy ra cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.

“Ừ. Vậy Phong đi trước nhé. Nhiên nhớ treo cái khăn tay xanh lên lan can đấy », Phong cũng thốt ra những lời nhẹ nhàng. Có lẽ khi đã quá quen với những lạ kì của Nhiên, người ta sẽ dễ dàng trả lời hờ hững như thế.

Trời hôm nay màu xám. Xám đi từ bầu trời mù mịt những mây, chỉ đợi một tiếng sét báo hiệu là sẽ đổ ập xuống cái thành phố túng quẫn này trận mưa rả rích và dai dẳng nhất. Xám bám lên cái áo len cổ lọ của Nhiên khiến cô trở nên nhỏ bé bên khung cửa sổ nhìn ra cái chung cư gần đó. Xám ở trong màu mắt Phong nhìn cô  - cái nhìn của sự hờ hững, vờ như rằng chả quan tâm cô bao giờ cả.

« Này. Không thấy rằng trời hôm nay quá phù hợp sao ? », Nhiên lại thỏ thẻ trong khi cố kéo cái chăn vào sát người một chút. Xuýt xoa xuýt xoa, nhìn cô lại càng nhỏ bé hơn nữa với mái tóc đang rối bù tơi tả vương lên trên cái khăn quàng cổ màu lông chuột to sù sụ. Có lẽ Nhiên chẳng bao giờ nhận ra rằng cô chẳng bao giờ chịu lạnh được.

Phong ngẫm nghĩ gì đấy rồi cũng đáp lại phỏng không : “Hợp với cái gì hả Nhiên?”. Anh cũng bận bịu với những suy nghĩ riêng của mình.

Hai con người ở cạnh nhau mà sao xa cách đến thế.

“Ngày ấy! Không phải sao? Cái ngày ấy đấy” – tiếng Nhiên trở nên khẽ như một cơn gió thổi giữa mùa thu, cái tiếng gió rít qua khung cửa ấy, khẽ khàng đến đáng sợ.

‘Ừ, ngày ấy…” Phong nói mà tưởng như rằng có ai đó đang bịt miệng khiến anh cứng đơ… Ngày ấy..
Chính là ngày ấy đấy.

Hoàn toàn khác hôm nay. Đó là một ngày trời nắng vàng mùa thu. Cái vàng của những bông hoa cúc nở trên dọc vỉa hè phố quyện vào mùi hoa sen thơm ngát lượn vòng quanh những gánh hàng xôi thơm phức.  Ngày Nhiên gặp Phong dễ chịu đến thế đấy.

Nhiên ghét Phong. Ngay từ lần đầu tiên.

“Này, ăn thử cái này đi”. Câu nói bật ra từ miệng Nhiên đầy bất ngờ khiến cô chẳng thể kịp nghe rằng mình vừa nói gì. Tất cả chỉ vì người ở phía trước - Phong làm cô bất ngờ bằng nụ cười có thể giết hết tất cả mọi người. Cô choáng. Phong bước vào trái tim cô mà không cần xin phép. Anh gõ cửa từng tế bào trong người cô khiến nó sôi sục và vội vã hành động mà không cần suy nghĩ.

“Hả?” – Phong ngước lên nhìn cô và chững lại như muốn hỏi rằng có phải cô đang nhầm người không. Thật lạ! Cả hai nhìn nhau, im lặng rồi quay lưng đi về hai phía ngược nhau.

Nhiên ghét Phong như thế. Cô ghét thứ cảm giác mà Phong mang đến. Đó là sự không an toàn bởi vì chẳng có gì an toàn trong việc này cả. Nhiên vừa giao cảm xúc đầu tiên của mình cho một kẻ lạ mặt mà cô mới gặp đâu đó và chẳng biết bao giờ mới gặp lại lần nữa. Thế là ghét nhau.

Nhiên chẳng vồn vã nghĩ đến gã vô phép mình gặp đâu đó, cô nén lại những tò mò, những suy nghĩ bất chợt rằng có khi nào họ sẽ gặp nhau,… bởi Nhiên biết nếu càng cố gắng, cô sẽ càng thất vọng bởi để tìm lại một người lạ giữa thành phố 80 triệu dân này vốn dĩ là điều không thể.

Nhiên mạnh mẽ lắm. Cô luôn biết cách điều khiển những suy nghĩ của mình, cắt đứt những cành lá vô vọng, vùi dập ngay những suy nghĩ viển vông ngay từ khi nó bắt đầu nảy mầm. Trong đó có Phong.

Những tưởng Nhiên đã thành công sau hàng tháng trời đằng đẵng cố gắng không oán trách dây tơ hồng thì cô gặp lại Phong, một lần nữa. Tất cả bỗng chốc như một trò đùa của số mệnh.

Hờ hững, Nhiên tạo cho mình một thứ tâm thế lạ lung để tránh mọi cơ hội mà bản thân sẽ buột miệng như lần trước. Cô bước qua Phong đầy lạnh lùng. Khi người ta đã trải qua hàng tháng trời chịu đựng thì chỉ vài giây chẳng thể giêt được cô.

“Ăn thử cái này xem sao”.

Nhiên lạnh sống lưng khi nghe thấy những âm thanh ấy lại một lần nữa phát ra từ phía sau lưng cô. Hoảng hốt. Cô tưởng chừng rằng chính mình lại vừa dại dột trải nhiệm thứ cảm giác không an toàn ấy một lần nữa. Và như một kẻ đã quen với những biểu hiện chai lè, Nhiên quay lại nhìn về tiếng nói ấy.

Là một đứa trẻ vừa nói với mẹ nó. Nhiên chưng hửng. Phải chăng chính cô cũng đã trông đợi quá nhiều vào một thứ gì đó ảo tưởng. Gặp lại nhau đâu có nghĩa là sẽ quen nhau.

Lòng tự trọng và lý trí của cô lại quay trở lại, đè bẹp mọi cảm xúc rối bời trong đầu cô.

“Cảm ơn về lời đề nghị hôm trước nhé”. Lại một giọng nói vang lên bên cạnh cô. Một cách vô tình, Nhiên quay đầu nhìn qua mà không cần suy nghĩ.

Phong đang đứng cạnh cô với một cây kem dưa lưới.

Người ta hay nói rằng xác suất để sét đánh trúng bạn giữa trời mưa là 1:800.000; để một con cá mập tấn công bạn là 1:100.000 thì xác suất để bạn gặp và yêu một người lạ mặt giữa thành phố 80 triệu dân và gặp lại chính người đó ở nơi khác sau gần một năm trời… có vẻ như là điều không thể.

Có vẻ như ông trời quá may mắn với Nhiên, bởi vì cô gặp lại Phong một lần nữa.

Họ quen nhau như thế.

Vài ba buổi hẹn hò ở quán kem giữa thời tiết lạnh lùng của mùa thu. Chở nhau dưới cơn mưa phùn thoáng chốc đi xem bắn pháo hoa giao thừa. Cùng thả diều giữa bầu trời lộng gió lạnh ngắt của mùa đông… Nhiên và Phong trải qua những năm tháng bên nhau êm đềm và đơn giản thế thôi.

Cho tới bây giờ, khi mà Phong đang ở lại nhà của Nhiên giữa trời mùa thu tháng chín.

“Đợi Phong một lát”, anh ngồi dậy rồi bước ra phía lan can ngó ra căn chung cư lạnh lẽo phía trước. Chỉ cần mở một bên cánh cửa thì những cơn gió lạnh cứ thế ùa vào phòng, đánh tung cái rèm cửa lên và dạt nó sang một bên. Luồng gió khiến Nhiên rùng mình. Cái cảm giác không an toàn lại nổi lên khi trong đầu cô lúc này đang hiện lên dần hình ảnh một người con trai khác mà không phải Phong.

Đó là hình ảnh của một gã trai tóc xoăn màu nâu hạt dẻ với làn da trắng đến đáng sợ. Lần đầu tiên Nhiên thấy gã, cô thoáng sợ hãi bởi vẻ ngoài giống như một kẻ bệnh đáng sợ của gã. Gã mặc cái áo măng tơ sờn rách màu lông chuột phủ ụp lên người làm lộ ra hai cái cẳng chân còm nhom được bọc bởi cái quần jeans skinny mỏng dính, màu xám, dĩ nhiên là thế. Cái màu xám ấy đã ám ảnh Nhiên cho tới bây giờ. Gã là người yêu của Phong.

Ngày Nhiên gặp Phong, chính gã là người kéo anh rời xa khỏi cô, bỏ cô đi về hướng ngược lại. Ngày Nhiên gặp Phong ở quán kem, cũng chính là gã nhắc Phong rằng cô là người anh gặp hồi ở phiên chợ.

Cứ thế cứ thế. Nhiên ở bên cạnh Phong như một kẻ bệnh hoạn, mãi theo đuổi một kẻ đã có người yêu mà cô chẳng thể nào tráo vị trí ấy được. Nhiên đi theo Phong trong khi anh mãi sánh vai gã. Cái tam giác này mãi chẳng thể trở thành cân đối được cả. Nhiên chọn cách im lặng và chờ đợi. Một cách nào đấy, cô trở thành bạn thân của đôi tình nhân oán trách đấy. Cả ba ở bên nhau, với Nhiên là một sự trừng phạt. Cô đợi mãi một ngày cô có thể ở bên cạnh Phong, chỉ một mình cô mà không có cái gã ấy.

Và một ngày trời thu khác, Nhiên đã được ở bên cạnh Phong. Một mình giống như cô hàng mong ước. Gã bị tai nạn giao thông và biến mất hoàn toàn khỏi đời cô. Nhiên hãnh diện đứng bên Phong và bàng hoàng nhận ra rằng chính khoảnh khắc đó, cô đã hoàn toàn không còn cơ hội nữa. Phong hoàn toàn chỉ có gã. Cái khoảng cách giữa cô và anh trở nên xa vời vợi, chẳng bao giờ có thể với tới được. Anh ở bên cô, im lặng và chấp nhận cô như một bờ vai cho mình dựa vào bởi vốn dĩ, anh chẳng thể nào tìm được gã trong tâm trí mình. Anh tìm thấy gã trong những câu chuyện Nhiên kể. Gã hiển hiện khi Nhiên nhắc về gã đầy buồn bã và có chút gì đó tủi hờn.

Ba người chỉ còn lại hai. Hai thế giới lạnh lẽo chẳng thể nào tìm thấy ánh sáng mùa xuân, mãi chìm trong u ám.

Lại một cơn gió u ám ùa vào phòng, đánh thức Nhiên khỏi những suy nghĩ, những hồi tưởng về cái quá khứ đầy ám ảnh mà cô ước mình có thể quên nó mãi mãi.

Phong quay trở vào phòng với vẻ mặt im lặng. Anh chào cô và lặng lẽ đi về trong sự hờ hững của chủ nhân căn nhà.

Một tuần im lặng. Nhiên không ngạc nhiên khi không nhận được bất kỳ sự liên lạc nào từ anh. Bởi cô biết rằng cuối tuần này chính là ngày đánh dấu lần đầu tiên anh và gã gặp nhau. Cô im lặng, chẳng suy nghĩ gì cả. Chính cô đã chấp nhận cuộc chơi và bước vào. Giờ chính là lúc cô phải trả giá.

Tiếng điện thoại rung lên giữa căn phòng tối om dường như đã lâu rồi không được nhìn thấy ánh sáng. Nhiên nhấc máy một cách vô thức. Có thể là anh. Mà không. Chắc chắn không thể là anh bởi vì đây là tuần đen tối nhất cơ mà. “

“Có phải cô là Nhiên không? Tôi là bạn của Phong. Anh ấy vừa qua đời đêm qua…. “

Nhiên gào lên những tiếng thét to nhất, thảm thiết nhất,… vang mãi trong cả khu căn nhà yên tĩnh.

Vài ngày sau, người ta tìm thấy xác cô chết khô ngay trong chính căn nhà của mình. Không có dấu hiệu đột nhập. Người ta kết luận rằng cô đã tự tử…..

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh sau đó.. chỉ có cơn gió lạnh phất phơ ùa vào phòng và quay trở lại ban công, hất tung ba cái khăn tay xanh lá cây, xanh dương và màu vàng nhạt. Cho cô, cho anh và cho gã… Biết đâu họ sẽ gặp nhau ở một thế giới khác…

Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2012

Cho một Giáng sinh - chap 2

Nguyên tác: All I want for Christmas by Sachiaiko.


Chap 2


Bang Bang Bang!

Justin lầm bầm không ngớt trong đầu rằng đứa khùng nào lại đang gõ cửa vào giờ này cơ chứ? Cơn say ngủ khiến Cậu vẫn nằm ì trên giường và lảm nhảm cho tới khi Cậu nhận ra thằng khùng đó chỉ có thể có cái tên là Orin. Justin nhếch mép cười thoảng và rồi cũng kéo mình đến bên cánh cửa, hé mắt nhìn qua mắt thần để chắc rằng tên khùng đó chỉ có thể là gã bạn thân của mình mà thôi. 

Justin đẩy nhẹ cái tay cầm thì cánh cửa đã tự động mở ra, đập ngay vào mũi của Cậu… Orin xuất hiện trong ngày như thế đấy. 

“Mặc đồ vào! Mày có năm phút! Đi chơi!” Orin nói trống không đầy vẻ ra lệnh, đôi mắt xanh ánh lên đầy vẻ bỡn cợt khi Anh lia nhìn Justin từ đầu đến chân. Luộm thuộm. “Nhanh coi! Tiệc Giáng sinh sắp băt đầu rồi kìa!” Anh tiếp tục nói và cứ thế tiến bước vào căn phòng dường như chưa bao giờ được tắm nắng của Justin rồi thản nhiên lục tung đống quần áo trong tủ Justin nhằm tìm ra vài bộ được được cho bữa tiệc sắp tới.

 Orin cũng không để ý rằng ở phía sau, Justin dường như đứng như trời trồng, cố gắng không nhe hàm răng của mình ra mà cười lăn lộn trên sàn.

“Ê, không phải mày tính mời tao tới bữa tiệc Giáng sinh đấy chứ? Vì Chúa sao mày không nói sớm hơn để tao chuẩn bị?” Cậu hỏi Anh đầy vẻ tinh nghịch rồi túm gọn đống đồ mà Anh ném về phía mình và bắt đầu mặc chúng.

“Tao quá biết mày rồi! Tao mà nói trước với mày về bữa tiệc, kiểu gì mày cũng tỉa tót trước gương ba tiếng đồng hồ với cái mái tóc bù xù của mày! Vì thế nên tao chọn cách này, chỉ tốn năm phút và mọi thứ đều… hoàn hảo!” Orin vừa cười khoái chí vừa vòng ra phía sau thằng bạn thân đang đứng như tượng giữa nhà, vừa sửa lại cái cravat và giúp đỡ thằng quỷ Justin hoàn thành công việc… hóa thân của mình. “Giờ lẹ đi! Vô chải lại cái đầu, xịt chút nước hoa rồi nhanh lên!!!” Anh nói với vẻ mặt cực kì vui và tự hào.

Orin dường như chẳng bao giờ để ý rằng mỗi khi Anh chạm vào tóc của Justin, Anh cũng đang trở nên đặc biệt hơn một người bạn thân đúng nghĩa. Dĩ nhiên là Justin biết và chẳng bao giờ suy nghĩ nhiều hơn về điều đó nhưng mỗi khi Orin lùa những ngón tay của Anh vào mái tóc rối nùi của mình, Justin lại cảm thấy lạnh xương sống và như bị kim châm khắp người. Nhột vô cùng. Justin luôn thích có ai đó vờn tóc mình và đó là cách mà Orin chọn mỗi khi Anh muốn thể hiện rằng: “Thấy chưa? Tao chẳng hề quan tâm mày có phải là gay hay không? Tao tự hào rằng tao là đàn ông và chẳng có quái gì xảy ra nếu tao đụng vào tóc mày cả!” Và dĩ nhiên Justin cũng biết đó là những gì Orin sẽ nói nếu Cậu lại vô tình nói gì đó đụng chạm tới vấn đề giới tính của mình. 

Justin vừa cài những cái nút cuối cùng trên vạt áo và bước vào phòng tắm trong khi Orin đi theo sau lưng Cậu giống như một chú Chihuahua ngoan ngoãn đi theo cậu chủ nhỏ bé của mình vậy. “Đối với một thằng straight như mày, tao thấy mày chỉ được cái nghịch đống quần áo là giỏi!” – Justin gằn giọng và nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương của một thằng con trai tóc đen rồi bắt đầu dùng lược để xếp lại những nếp tóc vào thế hoàn hảo nhất. Cậu đang mặc một chiếc quần jeans xanh ôm sát lấy những đường cong phần chân của cậu cùng với một chiếc áo T-shirt tay dài mềm. Thật sự, Cậu trông rất đẹp, chính Cậu cũng phải công nhận điều đó. 

“Ê, biết sao không? Tại mày nhỏ quá nên những cái thứ trông mỏng dính này mới hợp với mày. Lỡ tao mà diện mấy cái đồ này chắc trông kì quặc chết! So với mày thì tao bự quá mà”, Orin vừa trả lời vừa nhún vai chế giễu cái thằng bé nhỏ thó đứng trước mặt, “và mày trông được đấy, sáng mắt ra nhe bởi vì tao chẳng cần phải là gay thì mới biết lựa quần áo. Hiểu không? Vì Chúa, cái thẩm mỹ của mày tệ kinh khủng luôn. Nếu mà không phải tại mày đi với tao thì chắc mày sẽ mặc ba cái phụ kiện của cái máy tính luôn quá!”

Justin quay qua và chẳng thể ngừng cười vì những lý lẽ trẻ con của Orin rồi bước về phía cánh cửa ra vào, 

“Vâng rồi, mời Ngài đi ạ, thưa Ngài Chuyên gia thời trang ạ!” Cậu chế giễu.

“Sẽ có vài gã ở đó đấy”, Orin vừa nói trong lúc Justin khóa cửa nhà lại và tiến về chiếc xe đậu sẵn trước cổng. Hự! Justin khẽ thốt lên khi Cậu bị hụt chân trên bậc thềm. Trong một khoảnh khắc nào đó, Orin nghĩ rằng Justin sẽ bị té nhưng may mà không phải thế. “Này, hẹn hò cũng chẳng giết mày được đâu. Điên vừa thôi! Tao cũng không rãnh mà cài bẫy mày, hiểu không? Mày là bạn thân nhất của tao nên tao muốn mày vui thôi Justin à!”

“Ok, ok. Nghe này, tao có thể hẹn hò và tao sẽ hẹn hò. Chỉ là tao không cảm thấy thoải mái lắm, nhất là thời điểm này. Nó chẳng có vấn đề gì cả, bây giờ tao đang rất ổn, rất vui! Thật đấy!”, Justin thỏ thẻ “Tao chỉ xin mày là làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn đừng ép tao phải làm quen với bất kì thằng nào nhé Orin. Tao thực sự không làm được đâu!”

Nhẹ nhàng mở cửa xe, Orin đợi Justin thắt dây an toàn xong mới quay sang nhìn Cậu với cặp mắt… tội nghiệp “Rồi. Rồi. Tao nghe rồi”. Chiếc xe gầm lên những tiếng động mạnh ngay khi Anh bắt đầu vặn chìa khóa khởi động xe. “Tốt thôi. Nhưng nghe này, nếu mày bị say nắng đứa nào đó thì cũng có đổ thừa tại tao cài bẫy mày nghe chưa! Mày biết là tối nay mày trông rất ổn đúng không? Và cũng đừng có mà đổ tội cho tao nếu mày chẳng có ai tán tỉnh mày!”. 

Justin liếc nhìn qua thằng bạn đang càu nhàu khởi động chiếc xe lên, có chút gì đó trong giọng nói khi Orin nói những điều đó và Justin cũng không hiểu chút gì đó là gì ở đây nữa.

“Okay okay”, Justin mỉm cười và gật đầu với Orin. Thực ra Cậu hoàn toàn có mục đích khi quyết định đồng ý đi chơi tối nay – Cậu chỉ muốn quên đi những cảm xúc mà mình giành cho Anh. Cậu đang yêu người bạn thân của mình và hiển nhiên là Cậu chẳng thể nào bắt mình hẹn hò với bất kì ai khi mà rõ ràng trái tim mình đang thuộc về người khác, và điều này cũng hoàn toàn bất công đối với bất kì người nào mà cậu sẽ hẹn hò nữa. Chính vì vậy, đêm nay Orin quyết định sẽ để trái tim mình nghỉ ngơi, lí trí sẽ hành động dù rằng điều này trước giờ chẳng bao giờ thành công cả. 

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

CHO MỘT GIÁNG SINH - chap 1



CHAP 1
Jan dụi mắt. Một lần, hai lần. Cậu ngước nhìn vô định vào khoảng không lốm đốm những hạt ánh sáng li ti in hằn lên trên thềm cầu thang ở trước cửa nhà rồi khẽ lắc đầu. Đâu đó giai điệu “All I want for Christmas is my front teeth” tự động bật lên trong đầu ngay khi Cậu đang tự hỏi rằng Cậu muốn gì cho ngày giáng sinh nhỉ? Và những cái răng cửa thì rõ ràng chẳng liên quan gì đến Giáng sinh cả. 

Orin.

Nếu nhắc tới người có thể đến gần Jan nhất và khiến Cậu có thể thấy an toàn khi ở bên, đó chính là Orin – người bạn thân nhất mà Jan từng có được trong đời Cậu. Anh và Jan đã làm tất cả mọi thứ cùng nhau, là bạn thân của nhau và bị trêu chọc hàng ngàn lần mỗi ngày cũng vì thế.

Cao, cơ bắp, một cầu thủ bóng đá sáng giá, đó là những gì người ta nói về Orin trong khi với Jan, tất cả chỉ là “nhỏ thó, suốt ngày quanh quẩn bên hàng đống điện tử và máy tính”. Orin đã làm cả tá cô gái phát cuồng với mái tóc ngắn quăn quăn vàng óng làm nổi đôi mắt màu xanh hun hút của Anh. Trong khi Jan làm phát hoảng những người xung quanh với cặp mắt to màu nâu và mái tóc đen dài-một-cách-bất-ngờ của mình. Và một điều nữa, Jan là gay và Orin thì không thế.

Hay nói một cách khác, Anh và Cậu hoàn toàn khác biệt, như thể ban ngày và ban đêm vậy. Bởi vì quá khác biệt đến thế nên khi gặp nhau, cả hai cá tính ấy bỗng tan chảy và hòa vào nhau một cách bất ngờ mà không cần đến một chất xúc tác nào cả. Họ thậm chí có thể nói những câu chuyện chẳng đầu chẳng đuôi trong hàng giờ. 

Đôi lúc Cậu nhắm mắt lại và cảm thấy rằng việc hai người quen nhau ắt hẳn là một sự xếp đặt của tạo hóa. Anh tìm thấy Cậu khi cảm thấy ngạt thở vì chồng bài tập đang đè lên ngực mình. Và trong mớ hỗn độn của những ngày đầu bước vào cấp 3, cũng chính Orin đã kéo Jan ra khỏi những rắc rối của đám du côn và dư luận. Còn nhớ lúc đó, Jan đã bị nhạo báng vì những khác biệt giới tính của mình và Orin đến, đánh tan những con ác quỷ đó và trở thành bạn của Cậu, bất kể những khác biệt giữa họ. 

Và kể từ lúc ấy, Anh và Cậu trở thành bạn thân của nhau. Orin chẳng quan tâm đến rằng Jan có phải gay hay là một thằng đần chỉ biết lượn bên cái màn hình máy tính. Còn cậu cũng không màng rằng Anh cũng chỉ cần Cậu để biến con số trong phiếu học tập từ hạng Trung bình sang hạng Khá, Giỏi hay những người bạn khác của Orin chắc cũng chỉ hơn những con thú hoang mà thôi, gầm gừ, gân guốc và thô lỗ. Và họ là bạn, đơn giản như vậy thôi.

Giá như tất cả mọi thứ chỉ là thế. Jan đã cảm thấy những khác biệt trong tình cảm của mình dành cho Orin từ bốn năm qua và tại sao ngày hôm nay, Cậu lại đang nhìn lơ đãng vào khoảng không lốm đốm ấy… Jan cảm thấy mình cần làm gì đó cho Orin, cái gì đó để cho Jan cảm thấy mình còn một cơ hội trong tình cảm này và cho chính Cậu. Nhưng cần làm gì? Khi người đó lại chính là người bạn thân nhất của mình? Bởi chỉ cần một điều gì đó không đúng, thì tất cả mọi thứ đều biến mất, nhanh như khi Cậu đến bên Anh.