Một người đang lục đục với bạn trai.
Một người đang có bạn trai.
Một người đang thích một người con gái khác.
Chúng tôi ở bên nhau như thế. Ba con người với những suy nghĩ hoàn toàn khác nhau, thế giới quan khác nhau, và cùng gặp nhau tại đây.
Cậu thích Anh.
Cậu biết. Bạn cậu biết. Chỉ là Anh không biết.
Anh đang cảm nắng một cô bé nào đấy.
"Không biết người ta có thích mình không? Chứ Anh thì thích cô bé ấy lắm".
Bảo rằng Anh thiếu tinh tế cũng có thể xem là một lời nhận xét đúng. Anh chẳng bao giờ biết làm sao để nhận ra nỗi buồn trong mắt cậu cả.
Ngày gặp Anh, anh cao bằng Cậu. Trắng hơn cậu. Nhìn lãng tử hơn cậu.
Chỉ vậy thôi. Nói trắng ra, cậu chẳng có chút ấn tượng gì về anh cả.
Biết nhau một ngày. Xa nhau một năm.
Lâu lâu chạm mặt trên chuyến xe bus đi học hàng sáng, hoặc như là trên sân trường, dãy bàn học mà thôi.
Vốn duyên mỏng chẳng trách tình không sâu.
Bẵng thời gian trải qua đã là hai năm.
Anh với cậu tình cờ gặp nhau cùng một lớp học.
Sự thay đổi hằn rõ trên gương mặt ấy. Da đã đen hơn, tóc dài hơn, và phong trần hơn.
Cậu tự hỏi thứ gì đã có thể biến đổi anh thành con người như thế này...
Câu hỏi cứ bám dai dẳng trong đầu cậu cho tới một ngày cậu nhận ra, cậu bắt đầu có cảm giác lạ kì.
Cậu bắt đầu nhận ra rằng anh hay vuốt vuốt những cọng tóc trước trán mỗi khi quá rãnh rỗi trong giờ nghỉ. Đôi lúc, cậu vô thức nhận ra rằng tay mình cũng đang vân vê sợi tóc nào đấy ở rìa tai. Phải chăng,...
Anh uống nước thường xuyên. Nhãn hiệu cũng chẳng bao giờ thay đổi, Aquafina. Cũng có lần cậu thử thách bản thân với thứ nước ấy và nhận ra, chỉ có kẻ khùng mới có thể uống thứ nước ấy mỗi ngày như vậy.
Đêm, anh thức khuya. Cậu biết điều đó vì đôi khi anh vẫn bắt chuyện với cậu vào lúc một, hai giờ sáng. Chuyện học tập thôi. Nhưng cậu chẳng cảm thấy phiền não về những điều ấy. Có chút vui trong lòng.
... Cậu khổ sở nhận ra rằng mình đang dần thích anh.
Bởi vì những nỗi nhớ lâu lâu lại quặn lên như cơn đau dạ dày mãn tính, chẳng cách nào chữa khỏi. Lắm lúc cậu thốt lên rằng: "Làm ơn đi, đừng ám ảnh em hoài nữa".
Nỗi nhớ và sự sợ hãi, xấu hổ càng lúc càng lớn lên, nó chiếm hữu hoàn toàn những neuron kiểm soát kí ức và suy nghĩ trong cậu. Cậu bàng hoàng nhận ra rằng từ bao giờ, cậu nghĩ tới anh mỗi giây, mỗi phút.
Can đảm. Cậu gạt anh ra khỏi cuộc sống.
Xóa số điện thoại. Xóa địa chỉ yahoo. Xóa facebook của anh.
Từ bỏ hóa ra dễ dàng hơn cậu nghĩ.
Một ngày... hai ngày....
Một tuần trôi qua bình an.
Cậu hạn chế tối đa bất kì thứ gì từ anh.
Có cảm giác bình yên đã quay trở về bên cậu. Như những gì mà mười chín năm qua đã dành tặng cậu.
Và cũng chính anh là người phá bỏ thứ bình yên mỏng manh ấy của cậu.
Anh chủ động liên lạc cho cậu như một thói quen cũ.
Vẫn chủ đề cũ. Giọng nói cũ.
Chỉ có tâm trạng của cậu là khác.
Một tuần suy nghĩ bình yên ấy giúp cậu có nhiều thứ hơn. Muốn từ bỏ thứ gì đó thì đừng trốn tránh nó. Đối diện mà bỏ qua nhau.
Cậu hẹn anh đi chơi.
Cái gật đầu nhanh chóng của anh khiến cậu bất ngờ.
Cậu chẳng biết phải làm thế nào để có thể đối diện anh cả.
Gần tới giờ hẹn, cậu muốn hủy hẹn. Chính xác mà nói, cậu đã có ý định hủy hẹn. Cậu bịa ra một lý do nào đấy mong chính anh sẽ chủ động hủy hẹn.
Anh khó đoán quá.
Buổi đi chơi diễn ra vui vẻ bất ngờ.
Ba con người gặp nhau. Vì cậu chẳng có can đảm gặp anh một mình.
Ngày ấy, cũng chính là ngày cậu đặt dấu chấm hết cho những tình cảm mà cậu dành cho anh.
Câu chuyện tâm sự về cô bé đó phải chăng đã tố cáo lên rằng chính cậu là kẻ bị điên, đứng từ phía xa nhìn anh mà không hề biết rằng, mình chẳng thấy gì cả.
Ngày đó, chính anh đã đi thẳng vào trái tim cậu mà không hề xin phép, thậm chí cậu còn không có cơ hội để phản kháng.
Cũng chính anh là người quậy tung suy nghĩ của cậu lên rồi bỏ ngang không hề hối tiếc.
...
Là lỗi của anh?
Không! Là của cậu.
Chính cậu đẩy anh vào bước ấy.
Cậu đọc đâu đó rằng Tiêu Phàm đã vì sợ mình tổn thương Vệ Đằng mà khích bác, nhắc khéo, mong Vệ Đằng biết khó mà từ bỏ. Biết đâu anh cũng đang làm như thế? Vì có thể anh nhận ra những đối xử đặc biệt mà cậu dành cho anh.
Lợi thế của những người đọc nhiều tiểu thuyết chính là khả năng suy diễn đáng kể và sự tưởng tượng phong phú vô hạn.
Cậu cảm giác rằng chính mình là người đã dệt nên câu chuyện ảo tưởng một mình. Rồi tự mình gánh chịu mà đau khổ. Anh vốn dĩ chẳng làm gì cả.
Cậu buông!
Buông để anh đi.
Chữ "buông" nói thì dễ mà làm chẳng hề chút nào cả.
Cậu bất lực nhìn bản thân héo gầy, héo mòn trong gương mà không biết cải thiện ra sao.
Tâm bệnh vốn chỉ có tâm dược mới chữa khỏi được.
Những ngày không có anh dài hơn, nhàm chán hơn.
...
Một năm.
Cậu nhét anh vào góc tường nào đấy trong trái tim và không đụng tới nữa.
Dần dà, cậu quên mất rằng anh từng hiện diện trong cuộc đời mình.
Cậu có tình yêu mới, cậu trao trọn niềm tin và hy vọng cho người ấy.
Hạnh phúc có khi đơn giản thế thôi.
Hai con người - vốn không có duyên thì chỉ cần nhớ rằng đã từng biết nhau trong đời đã là nhiều lắm rồi.
...
"Anh yêu em. Làm ơn, hãy chú ý anh một chút được không? Anh chẳng thể nào hiểu được em đang suy nghĩ gì không? Em có thích anh không vậy? Chỉ cần một dấu hiệu thôi. Anh nhất định sẽ không buông tay em ra!"
Cậu đã chẳng bao giờ đọc được bức thư được gửi vào ngày cậu bỏ anh lại phía sau.
Có những thứ vốn dĩ được giấu kín thì tốt hơn.
Như chuyện rằng anh đã thích và luôn yêu cậu.
Như chuyện rằng anh đã lặng lẽ chờ đợi cậu quay trở lại nhìn anh...
....

Cậu chờ đợi một giây anh nói yêu cậu.
Anh chờ đợi một phút cậu nói cậu thích anh.
Hai con người chờ nhau mãi trong suy nghĩ.
Hạnh phúc vốn dĩ rất gần đến thế....
...Giá mà.....
L thích bài này lắm
Trả lờiXóanhất là câu "Hai con người chờ nhau mãi trong suy nghĩ", L nghĩ cũng ko hẳn là chờ, đến khi nào nó thực sự mãnh liệt, tất hẳn 1 bên sẽ chủ động