Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

Deyn, Leroy and Veronica


Anh hay vẽ.

Vẽ lung tung thôi. Những thứ giống như những tòa nhà đồ sộ cho tới hình con mèo đang ngủ trên tấm thảm nhung,… những thứ trông có vẻ đơn giản và biết cách để lại ấn tượng trong lòng người khác mà thôi.

Cũng đúng thôi. Anh là nhà thiết kế bưu thiếp mà.

Công việc chính của anh là đi khắp nơi, tự kí họa lại những khoảng khắc đẹp và lồng vào đó những câu nói của cuộc sống và không ai có thể chê trách về công việc của anh được. Đã năm năm nay, anh hoàn thành nó rất tốt.

Và địa điểm yêu thích của Anh chính là một căn nhà bằng gỗ khá cũ ở gần nhà bà ngoại Anh với cái tên mà Anh tự đặt cho nó: Veronicas.

Căn nhà cũng không có gì đặc biệt ngoài thiết kế bằng gỗ với hàng phên xiên vẹo được phủ đầy những dây leo hoang dại. Chủ nhà là một người bạn của bà ngoại, bà rất hiền và luôn để dành cho Anh những mẻ bánh nướng ấm áp mỗi khi Anh ghé qua chơi.

Năm nay cũng thế. Anh luôn ghé qua Veronicas vào mùa đông, khi mà lượng công việc dồn vào rất nặng và Anh cần một không gian đủ yên tĩnh để hoàn thành cho xong nó.

Vừa mở cánh cửa gỗ có ô cửa kính hình tròn hi hí đằng sau hàng dây leo, Anh đã cảm thấy không gian bình yên ở đây.

Đó là ánh sáng màu vàng nhàn nhạt từ bên ngoài chiếu vào xuyên qua những ô cửa sổ được nhuộm màu. Đó là cách bày biện không gian bên trong với chiếc nệm salon màu đen để bên cạnh giá sách nhỏ với những tiểu thuyết dày đặc chữ,… Đó là những ô gạch bông được sử dụng từ thời Pháp thuộc còn được giữ lại tới tận bây giờ,…

Anh hít thở vài cái, tự thở phào rồi đặt lưng xuống chiếc ghế salon và rơi vào giấc ngủ từ khi nào không biết.

***

**

*

*****
Có mùi hương cacao nóng thoảng theo hơi gió lạnh đi lượn vòng khắp cả căn phòng…

Lạ nhỉ.

Ở đây chỉ có một mình Anh… thì mùi cacao kia từ đâu đến?

Anh bật thẳng dậy để kiểm chứng lại những hoài nghi của mình.


Quả nhiên là có người.

Cao cao nhưng hơi gầy thì phải. Mái tóc xoăn xoăn và đang ngồi trên bàn và uống cacao.

Anh ngồi đó, trân trân nhìn người thanh niên kia.

Chàng thanh niên vẫn cặm cụi nghiền ngẫm cuốn sách có vẻ đã cũ, đôi lúc dừng lại và xì xụp tách cacao lúc nào cũng buông khói.

Hai con người…

… bất động!

Chỉ có gió mùa lành lạnh đang thổi vào căn nhà gỗ hòng đem đi những hơi ấm còn sót lại mà thôi.

***

 Cậu là cháu trai duy nhất của bà chủ Veronicas và bà ấy vừa mất cách đây hai tháng, để lại cho Cậu căn nhà ở cuối phố nơi xa người này thôi.

Lý do duy nhất khiến Cậu từ bỏ Thành phố ồn ào, náo nhiệt để quay về đây chắc là tủ sách cũ mà bà để lại.

Cậu rất ham đọc sách.

………..


……

“Xin lỗi, tôi .. không biết là ở đây có người..”

Anh lúng túng lên tiếng, có vẻ ngường ngượng nơi khuôn mặt của gã trai đã hai lăm tuổi đầu, lún phún râu và đôi mắt hắp háy chút cuồng nhiệt còn sót lại của tuổi trẻ.

“À, không sao. Bà có kể về Anh cho tôi nghe.” – vẫn tiếp tục đọc sách và không ngẩng lên lần nào cả.

Câu chuyện kết thúc.

Anh bỏ lên trên lầu, vào phòng nơi mà bà luôn dọn dẹp sạch sẽ và để riêng cho Anh.

Cậu vẫn tiếp tục cuốn tiểu thuyết của mình.

Đêm dần dần đóng cửa…

***

Ngày hôm sau… vẫn là sự im lặng vốn có trong căn nhà.

Tiếp nữa… vẫn không có gì cải thiện….


Có vẻ công việc cũng đã hoàn thành. Anh phải quay trở lại Thành phố và đem đi chút náo nhiệt ở Veronicas theo luôn.

Câu chuyện dừng ở đây.

Trả lại cho Anh cuộc sống bận bịu.

Trả lại cho Veronicas vẻ tĩnh mịch vốn có.

-------

“Xin lỗi, Anh dùng gì ạ?”


“Xin lỗi quý khách, quý khách dùng gì ạ?”

………….

Anh lao ra khỏi quán café vừa rồi. Lao lên chiếc xe đồng hành của mình rồi đi mãi. 

Có một giác rất lạ lẫm, Anh ngột ngạt trong cuộc sống thành phố. Mọi thứ lại bủa vây quanh anh, khiến Anh chẳng thể nào tìm ra một tia sáng ý tưởng nào đó đang len lỏi trong trí não của mình. Một bài toán sắp đến hạn nộp bài giải: Trắng đen!

Chỉ có một nơi, nơi đó, nơi duy nhất có thể đưa cho anh câu trả lời cần thiết: Veronicas.

***

Lần đầu tiên Anh ghé đến Veronicas một ngày mùa hè. Cái không gian yên lặng, tĩnh mịch dường như biến mất để lộ ra một ngôi nhà tinh nghịch và tràn đầy sức sống.

Màu xanh ở khắp nơi. Nó hiện diện trên những dàn lá dại bám đầy lên tường, màu xanh trên những tầng cây trong vườn, thậm chí những cánh bướm dập dìu quanh đấy cũng là màu xanh.

Đời người đôi khi chỉ có vài khoảnh khắc kì diệu mà thôi.

“Này, anh tính đứng ở đấy mãi à?”

Có tiếng nói. Và nghe không quen. Ai nhỉ?

Anh quay đầu về phía sau để tìm ra câu trả lời.

Áo trắng, tóc xoăn, cũ kĩ và cacao.

Hóa ra là cậu bé bán cacao gần đấy.

Anh im lặng, cười gì đấy, chỉ tay lên căn phòng gác nhỏ của mình rồi bỏ cậu thanh niên ấy ở phía sau bước vào nhà.

….

Đêm ấy, Anh khó ngủ. Những ám ảnh về deadline đang đến khiến Anh chẳng thể nào chợp mắt được cả. Áp lực quả là một đối thủ khó lường hơn Anh tưởng. Không phải là đề tài lần này khó mà bởi vì Anh đang mất tập trung. Vì lý do gì thì đến chính Anh cũng chẳng rõ được.

Anh trở mình, xuống nhà bếp pha một tách cà phê với hy vọng sẽ vớt vát được chút ý tưởng trong đêm.

Đêm ở Veronicas vẫn như cũ, lạnh se se một cách thần kì. Không gian vẫn thơm đậm mùi cây cỏ,mùi gỗ và mùi…. Cacao? Anh quay đầu về phía phòng đọc sách như một phản xạ nhằm kiểm chứng sự tồn tại của tên nhóc tóc xoăn anh gặp vào năm trước.

Căn phòng tối om. Tốt.Vậy là nó không còn ở đây. Anh mỉm cười rồi thoáng bước về phía cầu thang dẫn lên phòng đọc sách.

Bày bừa một hồi trên bàn đầy những bản phác thảo vẽ chì, những thông tin số liệu cho dự án tiếp theo, những bưu thiếp mà anh thiết kế trước đây,…. Tất cả vẫn chẳng có gì tiến triển. Anh nhắm mắt lại, thở dài…

Và đêm đầu tiên kết thúc như thế. Chẳng có gì đặc biệt cả.
“Xem cái này thử xem!”

Có ai đó nói vào tai Anh. Thật lạ. Anh ở đây một mình cơ mà. Sao lại có giọng nói gì đấy ở đây?

Anh bật người quay lại và nhìn lên.

Là thằng nhóc tóc xoăn năm ngoái.

“Ơ.. là cậu à? Sao lại ở đây?”

“Anh nên xem qua đi.” – Cậu vẫn ít nói đến lạ lùng. Đặt nhẹ tờ giấy lên bàn, Cậu bước vội ra khỏi phòng.

Im lặng.

Anh thở dài. Sao thằng nhóc ấy chẳng bao giờ nở một nụ cười được nhỉ.

Cầm tờ giấy lên, một bức phác thảo bút sắt vê Veronicas. Anh phá lên cười trong thích thú. Hóa ra những người mọt sách vẫn có thể thích vẽ nhỉ. Anh cứ nghĩ là Cậu sẽ chẳng bao giờ biết vẽ chứ.

Anh cầm vội tờ giấy đi về phía nhà bếp, nghĩ rằng sẽ gặp Cậu ở đấy.

Chẳng có ai cả.

Căn bếp lạnh tanh, thậm chí còn có chút bụi phủ lên cái bàn ăn mà tối qua anh mới pha cà phê trên đó.

Có khi nào… thằng nhóc kia là ma không nhỉ?

Anh lại phá lên cười. Nghĩ thế cũng đúng. Thoắt hiện, thoắt ẩn, mở miệng thì không nói quá hai câu. Chắc chắn nó là ma.

Nhưng vấn đề ở đây là anh đang rất đói bụng. Thôi kệ, dù nó là ma thì anh vẫn phải ăn sáng.

Tạm biệt nhé thằng nhóc.

Anh cười lạt.

Từ khi cầm bức phác thảo về Veronica, Anh thấy mình đã bỏ qua nhiều ý tưởng bất ngờ. Một khung hình portrait trắng đen, một cái ribbon đỏ, một cái chong chóng bay… Anh có chúng đầy ngạc nhiên.

A.. hay là…

Anh nguệch ngoạc lên giấy một con mắt, thêm một chút xoăn xoăn của tóc, cái cổ nhỏ nhỏ… Anh đột nhiên nhận ra mình đang vẽ thằng nhóc tóc xoăn.

Anh đưa bức kí họa ra gần cửa sổ để nhìn rõ hơn thằng nhóc ấy.

Có tiêng chuông điện thoại.

Xì xào gì đấy. Hóa ra là công ty có việc gấp, Anh cần trở về đấy ngay trong chiều nay.
Quơ tất cả mọi thứ lên bàn vào cặp táp, chạy về phía nhà xe, Anh vẫy tay chào vội Veronica rồi biến mất.

Anh giống như cơn gió. Vội đến vội đi. Cuồng nhiệt như cơn bão. Nhiệt huyết như mùa hè.
Và Veronica vẫn im lặng, ở đây đợi Anh.

**

Noel năm nay, Anh không trở về Veronica. Công việc cỏ vẻ nhàn hạ hơn, Anh tự thưởng cho mình một chuyến đi du lịch Singapore.

Anh đi du học. Công ty tài trợ tất cả.

Tất cả những gì Anh cần làm là đóng gói hành lý trong hai ngày, lên máy bay và ở Toronto trong năm năm. Sau đó, đem tấm bằng về trình công ty là xong.

Vội vã rời Việt Nam, Anh bôn ba ở Canada, tranh thủ đi du lịch vào những dịp nghỉ giữa kì học, Anh đến New York, chụp vài tấm hình ở Rio de Janero, thăm Italy vào mùa hè, đến Vancouver vào mùa đông,… Năm năm trải qua như một cái chớp mắt.

Ngày Anh về Việt Nam, mọi thứ đã thay đổi. Sài Gòn trở nên đông đúc hơn. Đông người, đông xe cộ, những tòa nhà cao tầng nhiều hơn, có đôi lúc, Anh tự nhủ đây là một Hongkong thu nhỏ.

Vốn dĩ là một người hoạt boát, Anh bắt nhịp lại công việc cũ của mình một cách dễ dàng. Bận rộn. Bận rộn. Cuộc sống của Anh chỉ xoay quanh hai từ ấy thôi khiến Anh chẳng thể thư thả đầu óc để suy nghĩ bất kì điều gì khác nữa.

Thoáng chốc đến cuối năm, khối lượng công việc dồn ép đến ngạt thở. Trong vòng xoay ấy, Anh thần người lại. Veronica. Anh sững sốt nhận ra rằng Anh đã chưa đặt chân đến đấy trong vòng sáu năm qua.

Vội vàng, Anh có mặt ở Veronica ngay trong khuya ấy.

Căn nhà tối om, cửa khóa.

Anh lục tung cái vali của mình. Không có chìa khóa. Cũng phải. Đã 6 năm rồi.

Thở dài. Không lẽ giờ phải vòng về Thành phố lại sao ta?

Cạch!

Cửa mở ra. Thằng nhóc tóc xoăn đứng đấy.

“Vào đi!”

“Cảm ơn. Cậu sống ở đây thật à?” – Anh cười cười rồi đưa tay nhấc cái vali vào nhà.

Thằng nhóc lại im lặng, trở về phòng mình.

Bỏ lại Anh một mình. Giữa Veronica.

Anh cúi đầu, mỉm cười. Hóa ra dù có đi đâu, dù là hơn nửa vòng trái đất, vẫn chỉ có một nơi không bao giờ thay đổi. Chính là nơi đây.

Anh hít thật sâu – mùi gỗ, mùi cacao, mùi sách, mùi cây cỏ - đây đích thực là Veronica.

**

Sáng hôm sau, khi Anh mở mắt, cuống cuồng tìm chiếc điện thoại đang reo inh ỏi thì bắt gặp qua cửa sổ hình ảnh thằng nhóc đang ngồi ung dung ở khoảnh sân ngoài vườn.

Nếu bảo rằng thằng nhóc được sinh ra để hòa nhập vào không gian ấy thì thật sự không phải là nói đùa.

Mái tóc xoăn xoăn nhìn như một bà thím.

Hả? Bà thím? Anh phá lên cười với ý nghĩ đấy của mình. Thật trẻ con. Đã lâu lắm rồi Anh không suy nghĩ như một đứa trẻ như thế.

Đứa trẻ? Anh nhận ra mình đã già. Đã là một gã đàn ông ba mươi tuổi rồi. Râu cũng đã bao trầm gần hết cằm rồi. Mắt cũng đã ít nhiều vết nhăn. Thật lạ. Một gã đàn ông đang làm gì ở đây nhỉ?

Anh bỏ qua suy nghĩ ấy. Cho phép mình thảnh thơi hơn một chút. Anh không muốn mình phải bận tâm suy nghĩ quá nhiều khi Anh đang ở đây.

“Này. Uống đi.” – Anh đưa tách cacao về phía thằng nhóc tóc xoăn.

“Cảm ơn”  - thằng nhóc nhận lấy và lại chăm chú nhìn vào cuốn sách. Chằng buồn nhìn về phía Anh một chút.

Anh thở dài… cúi đầu.

Giựt cuốn sách khỏi tay thằng bé, Anh cười tinh quái.

“Muốn đọc tiếp không? Đến đây.” – Anh cầm cuốn sách lắc qua lắc lại rồi chạy biến về phía sân sau của căn nhà.

Thằng nhóc sững sờ. Nhìn Anh bằng ánh mắt kì lạ. Im lặng. Rồi từ từ rút một cuốn sách khác trên bàn đọc tiếp.

Còn Anh? Đợi mãi không thấy thằng nhóc chạy ra sân sau, Anh bỏ cuộc và lò mò đi về phía nó.

“Trả cậu đấy” – Anh quăng cuốn sách lên bàn. Hầm hầm dợm bước đi vào căn nhà.

Ướt ướt. Mưa thì phải. Những giọt mưa từ đâu xuất hiện đúng lúc, tạt vào người Anh ướt sũng. Anh quay người về phía sau với ý định xem thử thằng nhóc còn đó không.

Anh sững người lại.

Hóa ra thằng nhóc đang cầm vòi tưới nước chĩa vào Anh.

Trời! Anh hét lên rồi giằng lấy cái vòi tưới nước chỉa vào người thằng nhóc tóc xoăn lại.

Anh cười lớn, ngạo nghễ. Tưởng Anh không dám gì mày sao, thằng nhóc.

Thằng nhóc im lặng không nói gì. Lặng lẽ cầm những trái chanh dây trên bàn ném vào người Anh kêu bộp bộp.

Anh cười lớn hơn. Phá ra cười, rồi nằm ra trên vườn để cười. Thằng nhóc tóc xoăn giống con nít quá. Phản ứng của nó quá buồn cười.

Thằng nhóc nhìn cảnh ấy và tiếp tục im lặng đọc sách.

Một người cười, một người im lặng.

Ngày kết thúc như thế.

**

Những ngày sau đã bắt đầu có cải thiện. Anh bắt đầu chọc phá nhiều hơn, và thằng nhóc bắt đầu nói chuyện nhiều hơn.

Anh mở TV xem phim ma, nó sẽ mở một cách khoa học nào đấy nói về tâm linh, im lặng ngồi bên cạnh đọc và bình luận bộ phim một cách khô khan.

Thằng nhóc vào bếp, Anh mở miệng chê bai và chỉ im lặng khi nhận được hai trái cà chua bay vào mặt.

Trò chơi tưới cây vẫn tiếp tục diễn ra vào mỗi buổi chiều.


Có đôi lúc, Anh nhận ra có phải khi ở đây, Anh cảm thấy mình trẻ ra không nhỉ?

Anh cười nhiều. Sững sốt nhiều. Lăn lộn cũng nhiều.

Như vậy thật lạ lùng so với cái tuổi ba mươi của Anh.

**

Hết kì nghỉ. Anh quay về Sài Gòn.

Lại bắt đầu quay cuồng với những dự án, công việc, quan hệ,…

Những vòng tròn ám ảnh không lối thoát nhốt Anh vào, ám ảnh Anh mãi sâu trong bóng tối.

Anh cần thoát ra!

Anh không còn cảm thấy mình thuộc về nơi đây nữa!

Anh gạt mạnh tất cả mọi thứ trên bàn làm viêc xuống đất. Những tờ giấy bay bay trong không khí, choáng ngợp.

Trong cơn mưa giấy ấy, Anh nhìn ra đâu đó một hình ảnh im lặng quen thuộc. Tóc xoăn, ốm ốm, cao cao,…. Anh thở dài. Anh bỏ quên một thứ gì đó rồi. Một thứ gì đó….

***
…..

Đêm ấy, có tiếng gõ cửa, có tiếng khóc, có tiếng thở dài,… tất cả diễn ra trong màn đêm tối mịt ở một miền quê hẻo lánh, nơi có những bụi cây um tùm, nơi có hàng phên xiêu vẹo đầy những dây leo… và nơi mà Anh thỏ thẻ vào tai thằng nhóc tóc xoăn rằng:

“I love us”.

………………………..

Năm ấy, tấm bưu thiếp kí họa một thằng nhóc ốm o, đôi mắt nhấp nháy cười với mái tóc xoăn xoăn không có trật tự, đã trở thành tấm bưu thiếp được săn đón, cháy hàng đến mức để mua được, người ta phải chen nhau trong những quầy sách – tấm bưu thiếp “I love us, Deyn, Leroy and Veronica.”



Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

Biết cho qua mà đi tiếp!

Từ bỏ!

Theo như Từ điển Tiếng Việt - Xuất bản và in có chỉnh sửa năm 2009 thì "từ bỏ" có nghĩa là:  "Thôi không tiếp tục theo đuổi nữa" hay là "bỏ đi không nhìn nhận, tự coi là không có quan hệ gì nữa".

Theo như định nghĩa đấy thì tôi đang từ bỏ!

Chấm dứt quan hệ với một thứ gì đấy không hẳn là một điều tốt, nói nước đôi ra thì nó cũng phải là xấu. Chỉ là tùy theo thứ bạn chấm dứt là gì và có ảnh hưởng tới cuộc sống của bạn ra sao. Bạn từ bỏ hút thuốc lá? Điều đó quá tốt, tôi khẳng định! Bạn chấm dứt quan hệ với một kẻ lừa đảo tình cảm? Lại càng phải từ bỏ, mà làm càng sớm càng tốt ấy chứ. 

Và tôi cũng thế! Tôi đang từ bỏ một thứ cảm giác xấu. 

Tôi ghét cảm giác phải che giấu trước mặt người khác tình cảm của bản thân. Rất ghét điều đó! Đôi lúc, có cảm giác đó là một cốc nước tràn ly, muốn bật tung nó ra mà hét lên rằng: TÔI THÍCH BẠN! TÔI NHỚ BẠN NHIỀU LẮM! TÔI MUỐN HÔN, TÔI MUỐN ÔM,... Ôi trời. Nếu liệt kê ra chắc hẳn cái danh sách tôi muốn ấy phải rất dài. Nhưng ngược đời là tôi không đủ dũng cảm để làm điều ấy. Cứ nghĩ tới việc post những dòng ấy lên facebook bạn, hay thậm chí để ở wall của mình thôi cũng đủ mạo hiểm rồi. 

Mạo hiểm là phải. Làm sao không khi mà bạn đang có trong tay một cuộc sống vừa ý? Người yêu lý tưởng! Học hành thuận lợi. Công việc ổn thỏa. Với tôi, bớt đi một thứ, thêm vào một thứ cũng đều là mạo hiểm. Tôi sợ cảm giác phải nhận ra rằng mình vừa mất cái gì đó quan trọng, cũng như mình vừa chọn lấy một cái khác ít thuận lợi hơn!!!!! Tất cả những điều đó đều không đáng!

Ở đây, sẽ có nhiều người cho rằng: Sống là phải mạo hiểm! Cá nhân tôi lại rất ngại điều đó. Ngay từ nhỏ, tôi đã xác định được sẽ chẳng bao giờ tôi trở thành nhà kinh doanh vàng, đầu tư cổ phiếu hay bất động sản. Bởi  cảm giác bấp bênh, chẳng nắm được gì trong tay mình là một thứ rất đáng sợ. Nó giết con người ta chết lần, chết mòn ở trong bóng tối, im lặng mà thở, mà nghe tiếng trái tim đập nhanh rồi chết vì hoảng loạn. Có bao nhiêu người đã từng mất tất cả trong một giây vì trò chơi cảm giác mạnh ấy chứ? Tôi cũng chính vì sợ cái chết thầm lặng đó mà phải quyết tâm từ bỏ cái thứ cảm giác xấu này! 
Thôi, bỏ qua đi! Bỏ qua vì vốn biết chẳng thể nào đi đến đâu! Bỏ qua vì vốn biết chuyện này sẽ làm tổn thương cả hai bên! 

Tới đây thôi! Dài rồi! Biết rằng trong đời từng biết đến nhau thôi là tốt rồi! Cũng chỉ là một chút phiền muộn mà thôi.....


My very first digital painting! 
Deyn! 

Deyn - My ever lover! 

Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

Nhiều hơn một cảm giác

Bạn thường xuyên lái xe về nhà vào lúc đèn đã chuyển vàng?

Bạn thường đi ăn tối ở một quán ăn quen thuộc ở gần nhà?

Bạn đi xe bus đi học vào những lúc sáng sớm?

...

Và bạn thực hiện những điều trên .... một mình?

Nếu vậy, chắc chắn bạn sẽ hiểu tầm quan trọng của cái ôm trong những lúc đó phải không?


Photo: Holly King


Có người bạn tâm sự rằng nhiều khi lái xe về nhà mà thèm lắm một cái ôm từ phía sau. Tôi hiểu. Hiểu cái cảm giác lái xe một mình, khuôn mặt chẳng hề chuyển sắc, thần người ra mà chẳng biết suy nghĩ gì cả. Nếu có người yêu ở bên cạnh, nhất định tôi sẽ kể những câu chuyện đùa, những gì đã xảy ra trong ngày,... kể rằng tôi yêu cái ôm của bạn từ phía sau tôi ra sao. 

Bản thân cái ôm không chỉ là chia sẻ hơi ấm từ người này sang người kia, cái mà nó vận chuyển còn nhiều hơn thế kia. Tôi cảm nhận được từ trong cái ôm là tình cảm của bạn dành tôi, rằng bạn quý trọng tôi và tôi cũng có vị trí nào đấy trong cuộc sống bạn. Tôi cảm nhận được rằng bạn là người tràn đầy nhiệt huyết, bạn luôn quan tâm đến mọi người xung quanh... Đấy, nhiều thứ lắm phải không? Không khó để nói rằng chính những cái ôm đem chúng ta lại gần nhau hơn.

Tôi nhớ có một đợt đã diễn ra "Free Hugs" ở nhiều nơi trên thành phố. Một người bạn của tôi tham gia chiến dịch ấy đã kể rằng: "Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình sảng khoái và vui đến thế" bởi vì bạn chẳng biết được bạn sẽ ôm ai kế tiếp và bạn sẽ chia sẻ niềm vui ấy cho bao nhiêu con người nữa. Bạn bảo rằng bạn đã ôm những bạn nam, bạn nữ, người nước ngoài, da trắng, da đen, người giàu cho tới những bác bán hàng rong,... Tôi bật cười bảo rằng: Thấy chưa? Trước giờ thì ít nói, im lặng, giờ biết cách tiếp cận người khác rồi đấy. Bạn cũng thế đấy. Thử xem, một ngày nào đấy, chỉ cần tầm 5k cho một miếng bìa cứng và ghi lên đấy: FREE HUGS, bạn sẽ hiểu rằng tôi đã đúng. Đúng khi cho rằng cái ôm vận chuyển nhiều thứ hơn chỉ là một động tác giao tiếp của con người.

Với những người đang yêu thì cái ôm lại càng quan trọng và đóng vai trò như một chất xúc tác đặc biệt ấy chứ. Thử hỏi hai bạn đang giận nhau, bạn kia chủ động nhẹ nhàng ôm người còn lại, nói nhỏ rằng: Anh/Em xin lỗi nhé... Liệu họ còn giận nhau không? Tôi đã chứng kiến khá nhiều cảnh làm hòa đơn giản như vậy đấy chứ. Những người đang yêu luôn có nhu cầu rất nhiều. Với họ, chỉ khi nào ôm nhau, họ mới cảm thấy rằng mình an toàn, bên cạnh mình vẫn còn một đồng minh thân cận nhất. Có lẽ thế, nên khi ra ngoài đường, bạn cũng hãy khoan trề môi chê bai những người đang ôm nhau ấy, bởi sẽ có lúc, chắc chắn thế, bạn sẽ thèm những cái ôm từ chính người yêu của mình.

Hãy ôm mẹ của bạn mỗi ngày, hãy mở rộng vòng tay của bạn cho những người bạn xung quanh,... bởi vì ôm - một động tác rất đơn giản mà bất kì ai cũng có thể làm được và đừng quá ích kỉ nó. Bởi vì khi bạn ôm, không chỉ bạn cho đi tình yêu thương mà chính bạn cũng nhận lại được rất nhiều. 

HÃY ÔM ĐỂ ĐƯỢC ÔM! 

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

Tháo nó ra mà sống!

"Đời không trả catse.. nhưng ta vẫn phải diễn."





Câu này đúng. Đúng trong mọi trường hợp của cuộc sống.

Có lẽ là thế. Bởi mỗi bước đi trong đời, mỗi con người ta gặp,... đều để lại trong ta một ấn tượng nhất định và bản thân mỗi người sẽ tạo ra một cái mặt nạ nhất định để phản ứng lại ấn tượng ấy.

Có người chọn cách luôn tươi cười với tất cả mọi kẻ qua đường, có người thất thường nắng mưa,... thậm chí có kẻ tiêu cực tới mức chẳng bao giờ tìm ra được một nụ cười "dư thừa" mà dành tặng cho kẻ khác. Bản thân, tôi chọn cách đeo mặt nạ riêng với mỗi dạng người khác nhau. 

Tôi sẵn sàng cười, sẵn sàng chìa một bàn tay giúp đỡ và chia sẻ những câu chuyện riêng tư với một người... luôn bước đi bên cạnh tôi trong cuộc sống. Dù cho sau này có chia tay nhau, có xa cách nhau thì tôi vẫn sẽ chẳng bao giờ hối hận vì có một người bạn như vậy trong thế giới của mình. Vì thế, số người vốn dĩ rất ít ỏi này cũng chính là người đạt đến mức độ gần gũi nhất với bản thể thật của tôi... cái mà bản chất tôi cũng chẳng thể hình dung cụ thể ra nó.

Và đương nhiên, khi có cái mặt nạ mỏng nhất trên thì cũng sẽ có những cái mặt nạ dày. Cái mặt nạ dày này bao gồm những nụ cười "mắt-cười", cái bắt tay "thân thiện", cái "dạo này làm ăn thế nào? Béo tốt thế?".... Thế đấy. Vốn dĩ chỉ là những cái xã giao nhất có thể trên đời. Tôi tin chắc rằng cũng có cả tỷ người trên đời này làm thế bởi lời nói vốn chẳng mất tiền mua cơ mà. Nhưng đáng sợ nhất vẫn là những kẻ luôn đeo chiếc mặt nạ thân thiện này nhưng tay đã cầm sẵn chiếc dao găm mà đâm vào chúng ta khi chúng ta vô tình quay lưng! Đáng sợ thật đấy!

Nhưng chiếc mặt nạ thứ ba mà tôi sử dụng mới quan trọng! Đó là chiếc mặt nạ dành cho những kẻ mà bản thân không ưa/không thích / hay thậm chí là rất GHÉT! Tôi ghét những kẻ luôn háo danh, rất lanh chanh đưa ra những ý kiến lãng nhách, vênh váo bởi những thứ mà họ không có, ... Và chiếc mặt nạ phớt lờ ra mặt những kẻ trên là chiếc mặt nạ hợp lý nhất. Bản thân tôi luôn theo phương châm: "Món quà trả thù đắt giá nhất chính là nhìn từ trên đỉnh thành công nhìn xuống những kẻ ganh ghét mình!". Tôi học được câu nói này từ một người bạn, người đã-từng-là-kẻ-thân cận-với-trái-tim-tôi-nhất. Thảm hại thay, khi tôi tìm ra chân lý này cũng chính là lúc tôi đang ở đáy cùng của thất vọng. Nhưng cũng chính từ đây, tôi đã tìm lại được chính tôi - tôi của bây giờ.

Bây giờ là phải diễn, diễn ở khắp mọi nơi, ở mọi trường hợp và với tất cả mọi người xung quanh. Và tới bao giờ tôi mới có thể bỏ chiếc mặt nạ ấy ra? Tất cả mọi người đều biết rằng đeo mặt nạ rất mệt mỏi và áp lực, nhưng có bao người dám dũng cảm tháo nó ra, trưng bày những gì bản chất nhất cho người khác xem? Đời được mấy người như thế?

Tháo nó ra mà sống! 

Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012

23052010.06022012

Đêm dài lắm.

Người ta bảo đêm dài khi phải thức khuya làm một công việc đã tới thời hạn cuối cùng. Đó là bản báo cáo cần nộp sáng mai, đó là bài thuyết trình trước lớp tuần sau,... Với Anh, những thứ ấy chưa hẳn là dài, chỉ khi nghĩ vì em, thì đêm thật dài.

Anh vẫn luôn phủ nhận rằng... mình không SẾN và ghét tất cả những thứ thuộc về CỦ CHUỐI!!! Nhưng anh biết, đêm nay anh cho phép bản thân lan man, nghĩ ngợi lung tung và viết ra những thứ "không bình thường" ấy... tất cả chỉ nằm trong Superman's corner này thôi.

Ngày ta quen nhau, ...

[Thực sự tính viết tiếp, nhưng nhớ ra.. những kỉ niệm đó có lẽ chỉ nên để dành cho anh và em thôi :) Anh không thích khoe khoang chuyện t/cam của mình đâu :D hehe ] 

Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2012