Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Chuyện không dành cho kẻ bình thường


“Này. Chết đi”

Nhiên nói với tôi đầy bình thản. Luôn luôn như thế, như kiểu chuyện đó dù có xảy ra cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.

“Ừ. Vậy Phong đi trước nhé. Nhiên nhớ treo cái khăn tay xanh lên lan can đấy », Phong cũng thốt ra những lời nhẹ nhàng. Có lẽ khi đã quá quen với những lạ kì của Nhiên, người ta sẽ dễ dàng trả lời hờ hững như thế.

Trời hôm nay màu xám. Xám đi từ bầu trời mù mịt những mây, chỉ đợi một tiếng sét báo hiệu là sẽ đổ ập xuống cái thành phố túng quẫn này trận mưa rả rích và dai dẳng nhất. Xám bám lên cái áo len cổ lọ của Nhiên khiến cô trở nên nhỏ bé bên khung cửa sổ nhìn ra cái chung cư gần đó. Xám ở trong màu mắt Phong nhìn cô  - cái nhìn của sự hờ hững, vờ như rằng chả quan tâm cô bao giờ cả.

« Này. Không thấy rằng trời hôm nay quá phù hợp sao ? », Nhiên lại thỏ thẻ trong khi cố kéo cái chăn vào sát người một chút. Xuýt xoa xuýt xoa, nhìn cô lại càng nhỏ bé hơn nữa với mái tóc đang rối bù tơi tả vương lên trên cái khăn quàng cổ màu lông chuột to sù sụ. Có lẽ Nhiên chẳng bao giờ nhận ra rằng cô chẳng bao giờ chịu lạnh được.

Phong ngẫm nghĩ gì đấy rồi cũng đáp lại phỏng không : “Hợp với cái gì hả Nhiên?”. Anh cũng bận bịu với những suy nghĩ riêng của mình.

Hai con người ở cạnh nhau mà sao xa cách đến thế.

“Ngày ấy! Không phải sao? Cái ngày ấy đấy” – tiếng Nhiên trở nên khẽ như một cơn gió thổi giữa mùa thu, cái tiếng gió rít qua khung cửa ấy, khẽ khàng đến đáng sợ.

‘Ừ, ngày ấy…” Phong nói mà tưởng như rằng có ai đó đang bịt miệng khiến anh cứng đơ… Ngày ấy..
Chính là ngày ấy đấy.

Hoàn toàn khác hôm nay. Đó là một ngày trời nắng vàng mùa thu. Cái vàng của những bông hoa cúc nở trên dọc vỉa hè phố quyện vào mùi hoa sen thơm ngát lượn vòng quanh những gánh hàng xôi thơm phức.  Ngày Nhiên gặp Phong dễ chịu đến thế đấy.

Nhiên ghét Phong. Ngay từ lần đầu tiên.

“Này, ăn thử cái này đi”. Câu nói bật ra từ miệng Nhiên đầy bất ngờ khiến cô chẳng thể kịp nghe rằng mình vừa nói gì. Tất cả chỉ vì người ở phía trước - Phong làm cô bất ngờ bằng nụ cười có thể giết hết tất cả mọi người. Cô choáng. Phong bước vào trái tim cô mà không cần xin phép. Anh gõ cửa từng tế bào trong người cô khiến nó sôi sục và vội vã hành động mà không cần suy nghĩ.

“Hả?” – Phong ngước lên nhìn cô và chững lại như muốn hỏi rằng có phải cô đang nhầm người không. Thật lạ! Cả hai nhìn nhau, im lặng rồi quay lưng đi về hai phía ngược nhau.

Nhiên ghét Phong như thế. Cô ghét thứ cảm giác mà Phong mang đến. Đó là sự không an toàn bởi vì chẳng có gì an toàn trong việc này cả. Nhiên vừa giao cảm xúc đầu tiên của mình cho một kẻ lạ mặt mà cô mới gặp đâu đó và chẳng biết bao giờ mới gặp lại lần nữa. Thế là ghét nhau.

Nhiên chẳng vồn vã nghĩ đến gã vô phép mình gặp đâu đó, cô nén lại những tò mò, những suy nghĩ bất chợt rằng có khi nào họ sẽ gặp nhau,… bởi Nhiên biết nếu càng cố gắng, cô sẽ càng thất vọng bởi để tìm lại một người lạ giữa thành phố 80 triệu dân này vốn dĩ là điều không thể.

Nhiên mạnh mẽ lắm. Cô luôn biết cách điều khiển những suy nghĩ của mình, cắt đứt những cành lá vô vọng, vùi dập ngay những suy nghĩ viển vông ngay từ khi nó bắt đầu nảy mầm. Trong đó có Phong.

Những tưởng Nhiên đã thành công sau hàng tháng trời đằng đẵng cố gắng không oán trách dây tơ hồng thì cô gặp lại Phong, một lần nữa. Tất cả bỗng chốc như một trò đùa của số mệnh.

Hờ hững, Nhiên tạo cho mình một thứ tâm thế lạ lung để tránh mọi cơ hội mà bản thân sẽ buột miệng như lần trước. Cô bước qua Phong đầy lạnh lùng. Khi người ta đã trải qua hàng tháng trời chịu đựng thì chỉ vài giây chẳng thể giêt được cô.

“Ăn thử cái này xem sao”.

Nhiên lạnh sống lưng khi nghe thấy những âm thanh ấy lại một lần nữa phát ra từ phía sau lưng cô. Hoảng hốt. Cô tưởng chừng rằng chính mình lại vừa dại dột trải nhiệm thứ cảm giác không an toàn ấy một lần nữa. Và như một kẻ đã quen với những biểu hiện chai lè, Nhiên quay lại nhìn về tiếng nói ấy.

Là một đứa trẻ vừa nói với mẹ nó. Nhiên chưng hửng. Phải chăng chính cô cũng đã trông đợi quá nhiều vào một thứ gì đó ảo tưởng. Gặp lại nhau đâu có nghĩa là sẽ quen nhau.

Lòng tự trọng và lý trí của cô lại quay trở lại, đè bẹp mọi cảm xúc rối bời trong đầu cô.

“Cảm ơn về lời đề nghị hôm trước nhé”. Lại một giọng nói vang lên bên cạnh cô. Một cách vô tình, Nhiên quay đầu nhìn qua mà không cần suy nghĩ.

Phong đang đứng cạnh cô với một cây kem dưa lưới.

Người ta hay nói rằng xác suất để sét đánh trúng bạn giữa trời mưa là 1:800.000; để một con cá mập tấn công bạn là 1:100.000 thì xác suất để bạn gặp và yêu một người lạ mặt giữa thành phố 80 triệu dân và gặp lại chính người đó ở nơi khác sau gần một năm trời… có vẻ như là điều không thể.

Có vẻ như ông trời quá may mắn với Nhiên, bởi vì cô gặp lại Phong một lần nữa.

Họ quen nhau như thế.

Vài ba buổi hẹn hò ở quán kem giữa thời tiết lạnh lùng của mùa thu. Chở nhau dưới cơn mưa phùn thoáng chốc đi xem bắn pháo hoa giao thừa. Cùng thả diều giữa bầu trời lộng gió lạnh ngắt của mùa đông… Nhiên và Phong trải qua những năm tháng bên nhau êm đềm và đơn giản thế thôi.

Cho tới bây giờ, khi mà Phong đang ở lại nhà của Nhiên giữa trời mùa thu tháng chín.

“Đợi Phong một lát”, anh ngồi dậy rồi bước ra phía lan can ngó ra căn chung cư lạnh lẽo phía trước. Chỉ cần mở một bên cánh cửa thì những cơn gió lạnh cứ thế ùa vào phòng, đánh tung cái rèm cửa lên và dạt nó sang một bên. Luồng gió khiến Nhiên rùng mình. Cái cảm giác không an toàn lại nổi lên khi trong đầu cô lúc này đang hiện lên dần hình ảnh một người con trai khác mà không phải Phong.

Đó là hình ảnh của một gã trai tóc xoăn màu nâu hạt dẻ với làn da trắng đến đáng sợ. Lần đầu tiên Nhiên thấy gã, cô thoáng sợ hãi bởi vẻ ngoài giống như một kẻ bệnh đáng sợ của gã. Gã mặc cái áo măng tơ sờn rách màu lông chuột phủ ụp lên người làm lộ ra hai cái cẳng chân còm nhom được bọc bởi cái quần jeans skinny mỏng dính, màu xám, dĩ nhiên là thế. Cái màu xám ấy đã ám ảnh Nhiên cho tới bây giờ. Gã là người yêu của Phong.

Ngày Nhiên gặp Phong, chính gã là người kéo anh rời xa khỏi cô, bỏ cô đi về hướng ngược lại. Ngày Nhiên gặp Phong ở quán kem, cũng chính là gã nhắc Phong rằng cô là người anh gặp hồi ở phiên chợ.

Cứ thế cứ thế. Nhiên ở bên cạnh Phong như một kẻ bệnh hoạn, mãi theo đuổi một kẻ đã có người yêu mà cô chẳng thể nào tráo vị trí ấy được. Nhiên đi theo Phong trong khi anh mãi sánh vai gã. Cái tam giác này mãi chẳng thể trở thành cân đối được cả. Nhiên chọn cách im lặng và chờ đợi. Một cách nào đấy, cô trở thành bạn thân của đôi tình nhân oán trách đấy. Cả ba ở bên nhau, với Nhiên là một sự trừng phạt. Cô đợi mãi một ngày cô có thể ở bên cạnh Phong, chỉ một mình cô mà không có cái gã ấy.

Và một ngày trời thu khác, Nhiên đã được ở bên cạnh Phong. Một mình giống như cô hàng mong ước. Gã bị tai nạn giao thông và biến mất hoàn toàn khỏi đời cô. Nhiên hãnh diện đứng bên Phong và bàng hoàng nhận ra rằng chính khoảnh khắc đó, cô đã hoàn toàn không còn cơ hội nữa. Phong hoàn toàn chỉ có gã. Cái khoảng cách giữa cô và anh trở nên xa vời vợi, chẳng bao giờ có thể với tới được. Anh ở bên cô, im lặng và chấp nhận cô như một bờ vai cho mình dựa vào bởi vốn dĩ, anh chẳng thể nào tìm được gã trong tâm trí mình. Anh tìm thấy gã trong những câu chuyện Nhiên kể. Gã hiển hiện khi Nhiên nhắc về gã đầy buồn bã và có chút gì đó tủi hờn.

Ba người chỉ còn lại hai. Hai thế giới lạnh lẽo chẳng thể nào tìm thấy ánh sáng mùa xuân, mãi chìm trong u ám.

Lại một cơn gió u ám ùa vào phòng, đánh thức Nhiên khỏi những suy nghĩ, những hồi tưởng về cái quá khứ đầy ám ảnh mà cô ước mình có thể quên nó mãi mãi.

Phong quay trở vào phòng với vẻ mặt im lặng. Anh chào cô và lặng lẽ đi về trong sự hờ hững của chủ nhân căn nhà.

Một tuần im lặng. Nhiên không ngạc nhiên khi không nhận được bất kỳ sự liên lạc nào từ anh. Bởi cô biết rằng cuối tuần này chính là ngày đánh dấu lần đầu tiên anh và gã gặp nhau. Cô im lặng, chẳng suy nghĩ gì cả. Chính cô đã chấp nhận cuộc chơi và bước vào. Giờ chính là lúc cô phải trả giá.

Tiếng điện thoại rung lên giữa căn phòng tối om dường như đã lâu rồi không được nhìn thấy ánh sáng. Nhiên nhấc máy một cách vô thức. Có thể là anh. Mà không. Chắc chắn không thể là anh bởi vì đây là tuần đen tối nhất cơ mà. “

“Có phải cô là Nhiên không? Tôi là bạn của Phong. Anh ấy vừa qua đời đêm qua…. “

Nhiên gào lên những tiếng thét to nhất, thảm thiết nhất,… vang mãi trong cả khu căn nhà yên tĩnh.

Vài ngày sau, người ta tìm thấy xác cô chết khô ngay trong chính căn nhà của mình. Không có dấu hiệu đột nhập. Người ta kết luận rằng cô đã tự tử…..

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh sau đó.. chỉ có cơn gió lạnh phất phơ ùa vào phòng và quay trở lại ban công, hất tung ba cái khăn tay xanh lá cây, xanh dương và màu vàng nhạt. Cho cô, cho anh và cho gã… Biết đâu họ sẽ gặp nhau ở một thế giới khác…

Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2012

Cho một Giáng sinh - chap 2

Nguyên tác: All I want for Christmas by Sachiaiko.


Chap 2


Bang Bang Bang!

Justin lầm bầm không ngớt trong đầu rằng đứa khùng nào lại đang gõ cửa vào giờ này cơ chứ? Cơn say ngủ khiến Cậu vẫn nằm ì trên giường và lảm nhảm cho tới khi Cậu nhận ra thằng khùng đó chỉ có thể có cái tên là Orin. Justin nhếch mép cười thoảng và rồi cũng kéo mình đến bên cánh cửa, hé mắt nhìn qua mắt thần để chắc rằng tên khùng đó chỉ có thể là gã bạn thân của mình mà thôi. 

Justin đẩy nhẹ cái tay cầm thì cánh cửa đã tự động mở ra, đập ngay vào mũi của Cậu… Orin xuất hiện trong ngày như thế đấy. 

“Mặc đồ vào! Mày có năm phút! Đi chơi!” Orin nói trống không đầy vẻ ra lệnh, đôi mắt xanh ánh lên đầy vẻ bỡn cợt khi Anh lia nhìn Justin từ đầu đến chân. Luộm thuộm. “Nhanh coi! Tiệc Giáng sinh sắp băt đầu rồi kìa!” Anh tiếp tục nói và cứ thế tiến bước vào căn phòng dường như chưa bao giờ được tắm nắng của Justin rồi thản nhiên lục tung đống quần áo trong tủ Justin nhằm tìm ra vài bộ được được cho bữa tiệc sắp tới.

 Orin cũng không để ý rằng ở phía sau, Justin dường như đứng như trời trồng, cố gắng không nhe hàm răng của mình ra mà cười lăn lộn trên sàn.

“Ê, không phải mày tính mời tao tới bữa tiệc Giáng sinh đấy chứ? Vì Chúa sao mày không nói sớm hơn để tao chuẩn bị?” Cậu hỏi Anh đầy vẻ tinh nghịch rồi túm gọn đống đồ mà Anh ném về phía mình và bắt đầu mặc chúng.

“Tao quá biết mày rồi! Tao mà nói trước với mày về bữa tiệc, kiểu gì mày cũng tỉa tót trước gương ba tiếng đồng hồ với cái mái tóc bù xù của mày! Vì thế nên tao chọn cách này, chỉ tốn năm phút và mọi thứ đều… hoàn hảo!” Orin vừa cười khoái chí vừa vòng ra phía sau thằng bạn thân đang đứng như tượng giữa nhà, vừa sửa lại cái cravat và giúp đỡ thằng quỷ Justin hoàn thành công việc… hóa thân của mình. “Giờ lẹ đi! Vô chải lại cái đầu, xịt chút nước hoa rồi nhanh lên!!!” Anh nói với vẻ mặt cực kì vui và tự hào.

Orin dường như chẳng bao giờ để ý rằng mỗi khi Anh chạm vào tóc của Justin, Anh cũng đang trở nên đặc biệt hơn một người bạn thân đúng nghĩa. Dĩ nhiên là Justin biết và chẳng bao giờ suy nghĩ nhiều hơn về điều đó nhưng mỗi khi Orin lùa những ngón tay của Anh vào mái tóc rối nùi của mình, Justin lại cảm thấy lạnh xương sống và như bị kim châm khắp người. Nhột vô cùng. Justin luôn thích có ai đó vờn tóc mình và đó là cách mà Orin chọn mỗi khi Anh muốn thể hiện rằng: “Thấy chưa? Tao chẳng hề quan tâm mày có phải là gay hay không? Tao tự hào rằng tao là đàn ông và chẳng có quái gì xảy ra nếu tao đụng vào tóc mày cả!” Và dĩ nhiên Justin cũng biết đó là những gì Orin sẽ nói nếu Cậu lại vô tình nói gì đó đụng chạm tới vấn đề giới tính của mình. 

Justin vừa cài những cái nút cuối cùng trên vạt áo và bước vào phòng tắm trong khi Orin đi theo sau lưng Cậu giống như một chú Chihuahua ngoan ngoãn đi theo cậu chủ nhỏ bé của mình vậy. “Đối với một thằng straight như mày, tao thấy mày chỉ được cái nghịch đống quần áo là giỏi!” – Justin gằn giọng và nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương của một thằng con trai tóc đen rồi bắt đầu dùng lược để xếp lại những nếp tóc vào thế hoàn hảo nhất. Cậu đang mặc một chiếc quần jeans xanh ôm sát lấy những đường cong phần chân của cậu cùng với một chiếc áo T-shirt tay dài mềm. Thật sự, Cậu trông rất đẹp, chính Cậu cũng phải công nhận điều đó. 

“Ê, biết sao không? Tại mày nhỏ quá nên những cái thứ trông mỏng dính này mới hợp với mày. Lỡ tao mà diện mấy cái đồ này chắc trông kì quặc chết! So với mày thì tao bự quá mà”, Orin vừa trả lời vừa nhún vai chế giễu cái thằng bé nhỏ thó đứng trước mặt, “và mày trông được đấy, sáng mắt ra nhe bởi vì tao chẳng cần phải là gay thì mới biết lựa quần áo. Hiểu không? Vì Chúa, cái thẩm mỹ của mày tệ kinh khủng luôn. Nếu mà không phải tại mày đi với tao thì chắc mày sẽ mặc ba cái phụ kiện của cái máy tính luôn quá!”

Justin quay qua và chẳng thể ngừng cười vì những lý lẽ trẻ con của Orin rồi bước về phía cánh cửa ra vào, 

“Vâng rồi, mời Ngài đi ạ, thưa Ngài Chuyên gia thời trang ạ!” Cậu chế giễu.

“Sẽ có vài gã ở đó đấy”, Orin vừa nói trong lúc Justin khóa cửa nhà lại và tiến về chiếc xe đậu sẵn trước cổng. Hự! Justin khẽ thốt lên khi Cậu bị hụt chân trên bậc thềm. Trong một khoảnh khắc nào đó, Orin nghĩ rằng Justin sẽ bị té nhưng may mà không phải thế. “Này, hẹn hò cũng chẳng giết mày được đâu. Điên vừa thôi! Tao cũng không rãnh mà cài bẫy mày, hiểu không? Mày là bạn thân nhất của tao nên tao muốn mày vui thôi Justin à!”

“Ok, ok. Nghe này, tao có thể hẹn hò và tao sẽ hẹn hò. Chỉ là tao không cảm thấy thoải mái lắm, nhất là thời điểm này. Nó chẳng có vấn đề gì cả, bây giờ tao đang rất ổn, rất vui! Thật đấy!”, Justin thỏ thẻ “Tao chỉ xin mày là làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn đừng ép tao phải làm quen với bất kì thằng nào nhé Orin. Tao thực sự không làm được đâu!”

Nhẹ nhàng mở cửa xe, Orin đợi Justin thắt dây an toàn xong mới quay sang nhìn Cậu với cặp mắt… tội nghiệp “Rồi. Rồi. Tao nghe rồi”. Chiếc xe gầm lên những tiếng động mạnh ngay khi Anh bắt đầu vặn chìa khóa khởi động xe. “Tốt thôi. Nhưng nghe này, nếu mày bị say nắng đứa nào đó thì cũng có đổ thừa tại tao cài bẫy mày nghe chưa! Mày biết là tối nay mày trông rất ổn đúng không? Và cũng đừng có mà đổ tội cho tao nếu mày chẳng có ai tán tỉnh mày!”. 

Justin liếc nhìn qua thằng bạn đang càu nhàu khởi động chiếc xe lên, có chút gì đó trong giọng nói khi Orin nói những điều đó và Justin cũng không hiểu chút gì đó là gì ở đây nữa.

“Okay okay”, Justin mỉm cười và gật đầu với Orin. Thực ra Cậu hoàn toàn có mục đích khi quyết định đồng ý đi chơi tối nay – Cậu chỉ muốn quên đi những cảm xúc mà mình giành cho Anh. Cậu đang yêu người bạn thân của mình và hiển nhiên là Cậu chẳng thể nào bắt mình hẹn hò với bất kì ai khi mà rõ ràng trái tim mình đang thuộc về người khác, và điều này cũng hoàn toàn bất công đối với bất kì người nào mà cậu sẽ hẹn hò nữa. Chính vì vậy, đêm nay Orin quyết định sẽ để trái tim mình nghỉ ngơi, lí trí sẽ hành động dù rằng điều này trước giờ chẳng bao giờ thành công cả. 

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

CHO MỘT GIÁNG SINH - chap 1



CHAP 1
Jan dụi mắt. Một lần, hai lần. Cậu ngước nhìn vô định vào khoảng không lốm đốm những hạt ánh sáng li ti in hằn lên trên thềm cầu thang ở trước cửa nhà rồi khẽ lắc đầu. Đâu đó giai điệu “All I want for Christmas is my front teeth” tự động bật lên trong đầu ngay khi Cậu đang tự hỏi rằng Cậu muốn gì cho ngày giáng sinh nhỉ? Và những cái răng cửa thì rõ ràng chẳng liên quan gì đến Giáng sinh cả. 

Orin.

Nếu nhắc tới người có thể đến gần Jan nhất và khiến Cậu có thể thấy an toàn khi ở bên, đó chính là Orin – người bạn thân nhất mà Jan từng có được trong đời Cậu. Anh và Jan đã làm tất cả mọi thứ cùng nhau, là bạn thân của nhau và bị trêu chọc hàng ngàn lần mỗi ngày cũng vì thế.

Cao, cơ bắp, một cầu thủ bóng đá sáng giá, đó là những gì người ta nói về Orin trong khi với Jan, tất cả chỉ là “nhỏ thó, suốt ngày quanh quẩn bên hàng đống điện tử và máy tính”. Orin đã làm cả tá cô gái phát cuồng với mái tóc ngắn quăn quăn vàng óng làm nổi đôi mắt màu xanh hun hút của Anh. Trong khi Jan làm phát hoảng những người xung quanh với cặp mắt to màu nâu và mái tóc đen dài-một-cách-bất-ngờ của mình. Và một điều nữa, Jan là gay và Orin thì không thế.

Hay nói một cách khác, Anh và Cậu hoàn toàn khác biệt, như thể ban ngày và ban đêm vậy. Bởi vì quá khác biệt đến thế nên khi gặp nhau, cả hai cá tính ấy bỗng tan chảy và hòa vào nhau một cách bất ngờ mà không cần đến một chất xúc tác nào cả. Họ thậm chí có thể nói những câu chuyện chẳng đầu chẳng đuôi trong hàng giờ. 

Đôi lúc Cậu nhắm mắt lại và cảm thấy rằng việc hai người quen nhau ắt hẳn là một sự xếp đặt của tạo hóa. Anh tìm thấy Cậu khi cảm thấy ngạt thở vì chồng bài tập đang đè lên ngực mình. Và trong mớ hỗn độn của những ngày đầu bước vào cấp 3, cũng chính Orin đã kéo Jan ra khỏi những rắc rối của đám du côn và dư luận. Còn nhớ lúc đó, Jan đã bị nhạo báng vì những khác biệt giới tính của mình và Orin đến, đánh tan những con ác quỷ đó và trở thành bạn của Cậu, bất kể những khác biệt giữa họ. 

Và kể từ lúc ấy, Anh và Cậu trở thành bạn thân của nhau. Orin chẳng quan tâm đến rằng Jan có phải gay hay là một thằng đần chỉ biết lượn bên cái màn hình máy tính. Còn cậu cũng không màng rằng Anh cũng chỉ cần Cậu để biến con số trong phiếu học tập từ hạng Trung bình sang hạng Khá, Giỏi hay những người bạn khác của Orin chắc cũng chỉ hơn những con thú hoang mà thôi, gầm gừ, gân guốc và thô lỗ. Và họ là bạn, đơn giản như vậy thôi.

Giá như tất cả mọi thứ chỉ là thế. Jan đã cảm thấy những khác biệt trong tình cảm của mình dành cho Orin từ bốn năm qua và tại sao ngày hôm nay, Cậu lại đang nhìn lơ đãng vào khoảng không lốm đốm ấy… Jan cảm thấy mình cần làm gì đó cho Orin, cái gì đó để cho Jan cảm thấy mình còn một cơ hội trong tình cảm này và cho chính Cậu. Nhưng cần làm gì? Khi người đó lại chính là người bạn thân nhất của mình? Bởi chỉ cần một điều gì đó không đúng, thì tất cả mọi thứ đều biến mất, nhanh như khi Cậu đến bên Anh.  

Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012

Khi chờ đợi cũng cần có duyên...

Một người đang lục đục với bạn trai.

Một người đang có bạn trai.

Một người đang thích một người con gái khác.

Chúng tôi ở bên nhau như thế. Ba con người với những suy nghĩ hoàn toàn khác nhau, thế giới quan khác nhau, và cùng gặp nhau tại đây.

Cậu thích Anh. 

Cậu biết. Bạn cậu biết. Chỉ là Anh không biết.

Anh đang cảm nắng một cô bé nào đấy.

"Không biết người ta có thích mình không? Chứ Anh thì thích cô bé ấy lắm".
 Bảo rằng Anh thiếu tinh tế cũng có thể xem là một lời nhận xét đúng. Anh chẳng bao giờ biết làm sao để nhận ra nỗi buồn trong mắt cậu cả.

Ngày gặp Anh, anh cao bằng Cậu. Trắng hơn cậu. Nhìn lãng tử hơn cậu.

Chỉ vậy thôi. Nói trắng ra, cậu chẳng có chút ấn tượng gì về anh cả.

Biết nhau một ngày. Xa nhau một năm.

Lâu lâu chạm mặt trên chuyến xe bus đi học hàng sáng, hoặc như là trên sân trường, dãy bàn học mà thôi.

Vốn duyên mỏng chẳng trách tình không sâu.

Bẵng thời gian trải qua đã là hai năm.

Anh với cậu tình cờ gặp nhau cùng một lớp học. 

Sự thay đổi hằn rõ trên gương mặt ấy. Da đã đen hơn, tóc dài hơn, và phong trần hơn. 

Cậu tự hỏi thứ gì đã có thể biến đổi anh thành con người như thế này... 

Câu hỏi cứ bám dai dẳng trong đầu cậu cho tới một ngày cậu nhận ra, cậu bắt đầu có cảm giác lạ kì.

Cậu bắt đầu nhận ra rằng anh hay vuốt vuốt những cọng tóc trước trán mỗi khi quá rãnh rỗi trong giờ nghỉ. Đôi lúc, cậu vô thức nhận ra rằng tay mình cũng đang vân vê sợi tóc nào đấy ở rìa tai. Phải chăng,...

Anh uống nước thường xuyên. Nhãn hiệu cũng chẳng bao giờ thay đổi, Aquafina. Cũng có lần cậu thử thách bản thân với thứ nước ấy và nhận ra, chỉ có kẻ khùng mới có thể uống thứ nước ấy mỗi ngày như vậy. 

Đêm, anh thức khuya. Cậu biết điều đó vì đôi khi anh vẫn bắt chuyện với cậu vào lúc một, hai giờ sáng. Chuyện học tập thôi. Nhưng cậu chẳng cảm thấy phiền não về những điều ấy. Có chút vui trong lòng. 

... Cậu khổ sở nhận ra rằng mình đang dần thích anh.

Bởi vì những nỗi nhớ lâu lâu lại quặn lên như cơn đau dạ dày mãn tính, chẳng cách nào chữa khỏi. Lắm lúc cậu thốt lên rằng: "Làm ơn đi, đừng ám ảnh em hoài nữa". 

Nỗi nhớ và sự sợ hãi, xấu hổ càng lúc càng lớn lên, nó chiếm hữu hoàn toàn những neuron kiểm soát kí ức và suy nghĩ trong cậu. Cậu bàng hoàng nhận ra rằng từ bao giờ, cậu nghĩ tới anh mỗi giây, mỗi phút.

Can đảm. Cậu gạt anh ra khỏi cuộc sống. 

Xóa số điện thoại. Xóa địa chỉ yahoo. Xóa facebook của anh.

Từ bỏ hóa ra dễ dàng hơn cậu nghĩ. 

Một ngày... hai ngày.... 

Một tuần trôi qua bình an.

Cậu hạn chế tối đa bất kì thứ gì từ anh.

Có cảm giác bình yên đã quay trở về bên cậu. Như những gì mà mười chín năm qua đã dành tặng cậu.

Và cũng chính anh là người phá bỏ thứ bình yên mỏng manh ấy của cậu.

Anh chủ động liên lạc cho cậu như một thói quen cũ.

Vẫn chủ đề cũ. Giọng nói cũ.

Chỉ có tâm trạng của cậu là khác.

Một tuần suy nghĩ bình yên ấy giúp cậu có nhiều thứ hơn. Muốn từ bỏ thứ gì đó thì đừng trốn tránh nó. Đối diện mà bỏ qua nhau.

Cậu hẹn anh đi chơi.

Cái gật đầu nhanh chóng của anh khiến cậu bất ngờ.

Cậu chẳng biết phải làm thế nào để có thể đối diện anh cả.

Gần tới giờ hẹn, cậu muốn hủy hẹn. Chính xác mà nói, cậu đã có ý định hủy hẹn. Cậu bịa ra một lý do nào đấy mong chính anh sẽ chủ động hủy hẹn. 

Anh khó đoán quá.

Buổi đi chơi diễn ra vui vẻ bất ngờ.

Ba con người gặp nhau. Vì cậu chẳng có can đảm gặp anh một mình. 

Ngày ấy, cũng chính là ngày cậu đặt dấu chấm hết cho những tình cảm mà cậu dành cho anh. 

Câu chuyện tâm sự về cô bé đó phải chăng đã tố cáo lên rằng chính cậu là kẻ bị điên, đứng từ phía xa nhìn anh mà không hề biết rằng, mình chẳng thấy gì cả.

Ngày đó, chính anh đã đi thẳng vào trái tim cậu mà không hề xin phép, thậm chí cậu còn không có cơ hội để phản kháng.

Cũng chính anh là người quậy tung suy nghĩ của cậu lên rồi bỏ ngang không hề hối tiếc.

...

Là lỗi của anh?

Không! Là của cậu.

Chính cậu đẩy anh vào bước ấy.

Cậu đọc đâu đó rằng Tiêu Phàm đã vì sợ mình tổn thương Vệ Đằng mà khích bác, nhắc khéo, mong Vệ Đằng biết khó mà từ bỏ. Biết đâu anh cũng đang làm như thế? Vì có thể anh nhận ra những đối xử đặc biệt mà cậu dành cho anh.

Lợi thế của những người đọc nhiều tiểu thuyết chính là khả năng suy diễn đáng kể và sự tưởng tượng phong phú vô hạn.

Cậu cảm giác rằng chính mình là người đã dệt nên câu chuyện ảo tưởng một mình. Rồi tự mình gánh chịu mà đau khổ. Anh vốn dĩ chẳng làm gì cả.

Cậu buông!

Buông để anh đi.

Chữ "buông" nói thì dễ mà làm chẳng hề chút nào cả.

Cậu bất lực nhìn bản thân héo gầy, héo mòn trong gương mà không biết cải thiện ra sao.

Tâm bệnh vốn chỉ có tâm dược mới chữa khỏi được. 

Những ngày không có anh dài hơn, nhàm chán hơn.

...

Một năm.

Cậu nhét anh vào góc tường nào đấy trong trái tim và không đụng tới nữa.

Dần dà, cậu quên mất rằng anh từng hiện diện trong cuộc đời mình.

Cậu có tình  yêu mới, cậu trao trọn niềm tin và hy vọng cho người ấy.

Hạnh phúc có khi đơn giản thế thôi.

Hai con người - vốn không có duyên thì chỉ cần nhớ rằng đã từng biết nhau trong đời đã là nhiều lắm rồi.

...

"Anh yêu em. Làm ơn, hãy chú ý anh một chút được không? Anh chẳng thể nào hiểu được em đang suy nghĩ gì không? Em có thích anh không vậy? Chỉ cần một dấu hiệu thôi. Anh nhất định sẽ không buông tay em ra!" 

Cậu đã chẳng bao giờ đọc được bức thư được gửi vào ngày cậu bỏ anh lại phía sau.

Có những thứ vốn dĩ được giấu kín thì tốt hơn.

Như chuyện rằng anh đã thích và luôn yêu cậu. 

Như chuyện rằng anh đã lặng lẽ chờ đợi cậu quay trở lại nhìn anh...

....

Cậu chờ đợi một giây anh nói yêu cậu.


Anh chờ đợi một phút cậu nói cậu thích anh.

Hai con người chờ nhau mãi trong suy nghĩ.

Hạnh phúc vốn dĩ rất gần đến thế....

...Giá mà.....








Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

Deyn, Leroy and Veronica


Anh hay vẽ.

Vẽ lung tung thôi. Những thứ giống như những tòa nhà đồ sộ cho tới hình con mèo đang ngủ trên tấm thảm nhung,… những thứ trông có vẻ đơn giản và biết cách để lại ấn tượng trong lòng người khác mà thôi.

Cũng đúng thôi. Anh là nhà thiết kế bưu thiếp mà.

Công việc chính của anh là đi khắp nơi, tự kí họa lại những khoảng khắc đẹp và lồng vào đó những câu nói của cuộc sống và không ai có thể chê trách về công việc của anh được. Đã năm năm nay, anh hoàn thành nó rất tốt.

Và địa điểm yêu thích của Anh chính là một căn nhà bằng gỗ khá cũ ở gần nhà bà ngoại Anh với cái tên mà Anh tự đặt cho nó: Veronicas.

Căn nhà cũng không có gì đặc biệt ngoài thiết kế bằng gỗ với hàng phên xiên vẹo được phủ đầy những dây leo hoang dại. Chủ nhà là một người bạn của bà ngoại, bà rất hiền và luôn để dành cho Anh những mẻ bánh nướng ấm áp mỗi khi Anh ghé qua chơi.

Năm nay cũng thế. Anh luôn ghé qua Veronicas vào mùa đông, khi mà lượng công việc dồn vào rất nặng và Anh cần một không gian đủ yên tĩnh để hoàn thành cho xong nó.

Vừa mở cánh cửa gỗ có ô cửa kính hình tròn hi hí đằng sau hàng dây leo, Anh đã cảm thấy không gian bình yên ở đây.

Đó là ánh sáng màu vàng nhàn nhạt từ bên ngoài chiếu vào xuyên qua những ô cửa sổ được nhuộm màu. Đó là cách bày biện không gian bên trong với chiếc nệm salon màu đen để bên cạnh giá sách nhỏ với những tiểu thuyết dày đặc chữ,… Đó là những ô gạch bông được sử dụng từ thời Pháp thuộc còn được giữ lại tới tận bây giờ,…

Anh hít thở vài cái, tự thở phào rồi đặt lưng xuống chiếc ghế salon và rơi vào giấc ngủ từ khi nào không biết.

***

**

*

*****
Có mùi hương cacao nóng thoảng theo hơi gió lạnh đi lượn vòng khắp cả căn phòng…

Lạ nhỉ.

Ở đây chỉ có một mình Anh… thì mùi cacao kia từ đâu đến?

Anh bật thẳng dậy để kiểm chứng lại những hoài nghi của mình.


Quả nhiên là có người.

Cao cao nhưng hơi gầy thì phải. Mái tóc xoăn xoăn và đang ngồi trên bàn và uống cacao.

Anh ngồi đó, trân trân nhìn người thanh niên kia.

Chàng thanh niên vẫn cặm cụi nghiền ngẫm cuốn sách có vẻ đã cũ, đôi lúc dừng lại và xì xụp tách cacao lúc nào cũng buông khói.

Hai con người…

… bất động!

Chỉ có gió mùa lành lạnh đang thổi vào căn nhà gỗ hòng đem đi những hơi ấm còn sót lại mà thôi.

***

 Cậu là cháu trai duy nhất của bà chủ Veronicas và bà ấy vừa mất cách đây hai tháng, để lại cho Cậu căn nhà ở cuối phố nơi xa người này thôi.

Lý do duy nhất khiến Cậu từ bỏ Thành phố ồn ào, náo nhiệt để quay về đây chắc là tủ sách cũ mà bà để lại.

Cậu rất ham đọc sách.

………..


……

“Xin lỗi, tôi .. không biết là ở đây có người..”

Anh lúng túng lên tiếng, có vẻ ngường ngượng nơi khuôn mặt của gã trai đã hai lăm tuổi đầu, lún phún râu và đôi mắt hắp háy chút cuồng nhiệt còn sót lại của tuổi trẻ.

“À, không sao. Bà có kể về Anh cho tôi nghe.” – vẫn tiếp tục đọc sách và không ngẩng lên lần nào cả.

Câu chuyện kết thúc.

Anh bỏ lên trên lầu, vào phòng nơi mà bà luôn dọn dẹp sạch sẽ và để riêng cho Anh.

Cậu vẫn tiếp tục cuốn tiểu thuyết của mình.

Đêm dần dần đóng cửa…

***

Ngày hôm sau… vẫn là sự im lặng vốn có trong căn nhà.

Tiếp nữa… vẫn không có gì cải thiện….


Có vẻ công việc cũng đã hoàn thành. Anh phải quay trở lại Thành phố và đem đi chút náo nhiệt ở Veronicas theo luôn.

Câu chuyện dừng ở đây.

Trả lại cho Anh cuộc sống bận bịu.

Trả lại cho Veronicas vẻ tĩnh mịch vốn có.

-------

“Xin lỗi, Anh dùng gì ạ?”


“Xin lỗi quý khách, quý khách dùng gì ạ?”

………….

Anh lao ra khỏi quán café vừa rồi. Lao lên chiếc xe đồng hành của mình rồi đi mãi. 

Có một giác rất lạ lẫm, Anh ngột ngạt trong cuộc sống thành phố. Mọi thứ lại bủa vây quanh anh, khiến Anh chẳng thể nào tìm ra một tia sáng ý tưởng nào đó đang len lỏi trong trí não của mình. Một bài toán sắp đến hạn nộp bài giải: Trắng đen!

Chỉ có một nơi, nơi đó, nơi duy nhất có thể đưa cho anh câu trả lời cần thiết: Veronicas.

***

Lần đầu tiên Anh ghé đến Veronicas một ngày mùa hè. Cái không gian yên lặng, tĩnh mịch dường như biến mất để lộ ra một ngôi nhà tinh nghịch và tràn đầy sức sống.

Màu xanh ở khắp nơi. Nó hiện diện trên những dàn lá dại bám đầy lên tường, màu xanh trên những tầng cây trong vườn, thậm chí những cánh bướm dập dìu quanh đấy cũng là màu xanh.

Đời người đôi khi chỉ có vài khoảnh khắc kì diệu mà thôi.

“Này, anh tính đứng ở đấy mãi à?”

Có tiếng nói. Và nghe không quen. Ai nhỉ?

Anh quay đầu về phía sau để tìm ra câu trả lời.

Áo trắng, tóc xoăn, cũ kĩ và cacao.

Hóa ra là cậu bé bán cacao gần đấy.

Anh im lặng, cười gì đấy, chỉ tay lên căn phòng gác nhỏ của mình rồi bỏ cậu thanh niên ấy ở phía sau bước vào nhà.

….

Đêm ấy, Anh khó ngủ. Những ám ảnh về deadline đang đến khiến Anh chẳng thể nào chợp mắt được cả. Áp lực quả là một đối thủ khó lường hơn Anh tưởng. Không phải là đề tài lần này khó mà bởi vì Anh đang mất tập trung. Vì lý do gì thì đến chính Anh cũng chẳng rõ được.

Anh trở mình, xuống nhà bếp pha một tách cà phê với hy vọng sẽ vớt vát được chút ý tưởng trong đêm.

Đêm ở Veronicas vẫn như cũ, lạnh se se một cách thần kì. Không gian vẫn thơm đậm mùi cây cỏ,mùi gỗ và mùi…. Cacao? Anh quay đầu về phía phòng đọc sách như một phản xạ nhằm kiểm chứng sự tồn tại của tên nhóc tóc xoăn anh gặp vào năm trước.

Căn phòng tối om. Tốt.Vậy là nó không còn ở đây. Anh mỉm cười rồi thoáng bước về phía cầu thang dẫn lên phòng đọc sách.

Bày bừa một hồi trên bàn đầy những bản phác thảo vẽ chì, những thông tin số liệu cho dự án tiếp theo, những bưu thiếp mà anh thiết kế trước đây,…. Tất cả vẫn chẳng có gì tiến triển. Anh nhắm mắt lại, thở dài…

Và đêm đầu tiên kết thúc như thế. Chẳng có gì đặc biệt cả.
“Xem cái này thử xem!”

Có ai đó nói vào tai Anh. Thật lạ. Anh ở đây một mình cơ mà. Sao lại có giọng nói gì đấy ở đây?

Anh bật người quay lại và nhìn lên.

Là thằng nhóc tóc xoăn năm ngoái.

“Ơ.. là cậu à? Sao lại ở đây?”

“Anh nên xem qua đi.” – Cậu vẫn ít nói đến lạ lùng. Đặt nhẹ tờ giấy lên bàn, Cậu bước vội ra khỏi phòng.

Im lặng.

Anh thở dài. Sao thằng nhóc ấy chẳng bao giờ nở một nụ cười được nhỉ.

Cầm tờ giấy lên, một bức phác thảo bút sắt vê Veronicas. Anh phá lên cười trong thích thú. Hóa ra những người mọt sách vẫn có thể thích vẽ nhỉ. Anh cứ nghĩ là Cậu sẽ chẳng bao giờ biết vẽ chứ.

Anh cầm vội tờ giấy đi về phía nhà bếp, nghĩ rằng sẽ gặp Cậu ở đấy.

Chẳng có ai cả.

Căn bếp lạnh tanh, thậm chí còn có chút bụi phủ lên cái bàn ăn mà tối qua anh mới pha cà phê trên đó.

Có khi nào… thằng nhóc kia là ma không nhỉ?

Anh lại phá lên cười. Nghĩ thế cũng đúng. Thoắt hiện, thoắt ẩn, mở miệng thì không nói quá hai câu. Chắc chắn nó là ma.

Nhưng vấn đề ở đây là anh đang rất đói bụng. Thôi kệ, dù nó là ma thì anh vẫn phải ăn sáng.

Tạm biệt nhé thằng nhóc.

Anh cười lạt.

Từ khi cầm bức phác thảo về Veronica, Anh thấy mình đã bỏ qua nhiều ý tưởng bất ngờ. Một khung hình portrait trắng đen, một cái ribbon đỏ, một cái chong chóng bay… Anh có chúng đầy ngạc nhiên.

A.. hay là…

Anh nguệch ngoạc lên giấy một con mắt, thêm một chút xoăn xoăn của tóc, cái cổ nhỏ nhỏ… Anh đột nhiên nhận ra mình đang vẽ thằng nhóc tóc xoăn.

Anh đưa bức kí họa ra gần cửa sổ để nhìn rõ hơn thằng nhóc ấy.

Có tiêng chuông điện thoại.

Xì xào gì đấy. Hóa ra là công ty có việc gấp, Anh cần trở về đấy ngay trong chiều nay.
Quơ tất cả mọi thứ lên bàn vào cặp táp, chạy về phía nhà xe, Anh vẫy tay chào vội Veronica rồi biến mất.

Anh giống như cơn gió. Vội đến vội đi. Cuồng nhiệt như cơn bão. Nhiệt huyết như mùa hè.
Và Veronica vẫn im lặng, ở đây đợi Anh.

**

Noel năm nay, Anh không trở về Veronica. Công việc cỏ vẻ nhàn hạ hơn, Anh tự thưởng cho mình một chuyến đi du lịch Singapore.

Anh đi du học. Công ty tài trợ tất cả.

Tất cả những gì Anh cần làm là đóng gói hành lý trong hai ngày, lên máy bay và ở Toronto trong năm năm. Sau đó, đem tấm bằng về trình công ty là xong.

Vội vã rời Việt Nam, Anh bôn ba ở Canada, tranh thủ đi du lịch vào những dịp nghỉ giữa kì học, Anh đến New York, chụp vài tấm hình ở Rio de Janero, thăm Italy vào mùa hè, đến Vancouver vào mùa đông,… Năm năm trải qua như một cái chớp mắt.

Ngày Anh về Việt Nam, mọi thứ đã thay đổi. Sài Gòn trở nên đông đúc hơn. Đông người, đông xe cộ, những tòa nhà cao tầng nhiều hơn, có đôi lúc, Anh tự nhủ đây là một Hongkong thu nhỏ.

Vốn dĩ là một người hoạt boát, Anh bắt nhịp lại công việc cũ của mình một cách dễ dàng. Bận rộn. Bận rộn. Cuộc sống của Anh chỉ xoay quanh hai từ ấy thôi khiến Anh chẳng thể thư thả đầu óc để suy nghĩ bất kì điều gì khác nữa.

Thoáng chốc đến cuối năm, khối lượng công việc dồn ép đến ngạt thở. Trong vòng xoay ấy, Anh thần người lại. Veronica. Anh sững sốt nhận ra rằng Anh đã chưa đặt chân đến đấy trong vòng sáu năm qua.

Vội vàng, Anh có mặt ở Veronica ngay trong khuya ấy.

Căn nhà tối om, cửa khóa.

Anh lục tung cái vali của mình. Không có chìa khóa. Cũng phải. Đã 6 năm rồi.

Thở dài. Không lẽ giờ phải vòng về Thành phố lại sao ta?

Cạch!

Cửa mở ra. Thằng nhóc tóc xoăn đứng đấy.

“Vào đi!”

“Cảm ơn. Cậu sống ở đây thật à?” – Anh cười cười rồi đưa tay nhấc cái vali vào nhà.

Thằng nhóc lại im lặng, trở về phòng mình.

Bỏ lại Anh một mình. Giữa Veronica.

Anh cúi đầu, mỉm cười. Hóa ra dù có đi đâu, dù là hơn nửa vòng trái đất, vẫn chỉ có một nơi không bao giờ thay đổi. Chính là nơi đây.

Anh hít thật sâu – mùi gỗ, mùi cacao, mùi sách, mùi cây cỏ - đây đích thực là Veronica.

**

Sáng hôm sau, khi Anh mở mắt, cuống cuồng tìm chiếc điện thoại đang reo inh ỏi thì bắt gặp qua cửa sổ hình ảnh thằng nhóc đang ngồi ung dung ở khoảnh sân ngoài vườn.

Nếu bảo rằng thằng nhóc được sinh ra để hòa nhập vào không gian ấy thì thật sự không phải là nói đùa.

Mái tóc xoăn xoăn nhìn như một bà thím.

Hả? Bà thím? Anh phá lên cười với ý nghĩ đấy của mình. Thật trẻ con. Đã lâu lắm rồi Anh không suy nghĩ như một đứa trẻ như thế.

Đứa trẻ? Anh nhận ra mình đã già. Đã là một gã đàn ông ba mươi tuổi rồi. Râu cũng đã bao trầm gần hết cằm rồi. Mắt cũng đã ít nhiều vết nhăn. Thật lạ. Một gã đàn ông đang làm gì ở đây nhỉ?

Anh bỏ qua suy nghĩ ấy. Cho phép mình thảnh thơi hơn một chút. Anh không muốn mình phải bận tâm suy nghĩ quá nhiều khi Anh đang ở đây.

“Này. Uống đi.” – Anh đưa tách cacao về phía thằng nhóc tóc xoăn.

“Cảm ơn”  - thằng nhóc nhận lấy và lại chăm chú nhìn vào cuốn sách. Chằng buồn nhìn về phía Anh một chút.

Anh thở dài… cúi đầu.

Giựt cuốn sách khỏi tay thằng bé, Anh cười tinh quái.

“Muốn đọc tiếp không? Đến đây.” – Anh cầm cuốn sách lắc qua lắc lại rồi chạy biến về phía sân sau của căn nhà.

Thằng nhóc sững sờ. Nhìn Anh bằng ánh mắt kì lạ. Im lặng. Rồi từ từ rút một cuốn sách khác trên bàn đọc tiếp.

Còn Anh? Đợi mãi không thấy thằng nhóc chạy ra sân sau, Anh bỏ cuộc và lò mò đi về phía nó.

“Trả cậu đấy” – Anh quăng cuốn sách lên bàn. Hầm hầm dợm bước đi vào căn nhà.

Ướt ướt. Mưa thì phải. Những giọt mưa từ đâu xuất hiện đúng lúc, tạt vào người Anh ướt sũng. Anh quay người về phía sau với ý định xem thử thằng nhóc còn đó không.

Anh sững người lại.

Hóa ra thằng nhóc đang cầm vòi tưới nước chĩa vào Anh.

Trời! Anh hét lên rồi giằng lấy cái vòi tưới nước chỉa vào người thằng nhóc tóc xoăn lại.

Anh cười lớn, ngạo nghễ. Tưởng Anh không dám gì mày sao, thằng nhóc.

Thằng nhóc im lặng không nói gì. Lặng lẽ cầm những trái chanh dây trên bàn ném vào người Anh kêu bộp bộp.

Anh cười lớn hơn. Phá ra cười, rồi nằm ra trên vườn để cười. Thằng nhóc tóc xoăn giống con nít quá. Phản ứng của nó quá buồn cười.

Thằng nhóc nhìn cảnh ấy và tiếp tục im lặng đọc sách.

Một người cười, một người im lặng.

Ngày kết thúc như thế.

**

Những ngày sau đã bắt đầu có cải thiện. Anh bắt đầu chọc phá nhiều hơn, và thằng nhóc bắt đầu nói chuyện nhiều hơn.

Anh mở TV xem phim ma, nó sẽ mở một cách khoa học nào đấy nói về tâm linh, im lặng ngồi bên cạnh đọc và bình luận bộ phim một cách khô khan.

Thằng nhóc vào bếp, Anh mở miệng chê bai và chỉ im lặng khi nhận được hai trái cà chua bay vào mặt.

Trò chơi tưới cây vẫn tiếp tục diễn ra vào mỗi buổi chiều.


Có đôi lúc, Anh nhận ra có phải khi ở đây, Anh cảm thấy mình trẻ ra không nhỉ?

Anh cười nhiều. Sững sốt nhiều. Lăn lộn cũng nhiều.

Như vậy thật lạ lùng so với cái tuổi ba mươi của Anh.

**

Hết kì nghỉ. Anh quay về Sài Gòn.

Lại bắt đầu quay cuồng với những dự án, công việc, quan hệ,…

Những vòng tròn ám ảnh không lối thoát nhốt Anh vào, ám ảnh Anh mãi sâu trong bóng tối.

Anh cần thoát ra!

Anh không còn cảm thấy mình thuộc về nơi đây nữa!

Anh gạt mạnh tất cả mọi thứ trên bàn làm viêc xuống đất. Những tờ giấy bay bay trong không khí, choáng ngợp.

Trong cơn mưa giấy ấy, Anh nhìn ra đâu đó một hình ảnh im lặng quen thuộc. Tóc xoăn, ốm ốm, cao cao,…. Anh thở dài. Anh bỏ quên một thứ gì đó rồi. Một thứ gì đó….

***
…..

Đêm ấy, có tiếng gõ cửa, có tiếng khóc, có tiếng thở dài,… tất cả diễn ra trong màn đêm tối mịt ở một miền quê hẻo lánh, nơi có những bụi cây um tùm, nơi có hàng phên xiêu vẹo đầy những dây leo… và nơi mà Anh thỏ thẻ vào tai thằng nhóc tóc xoăn rằng:

“I love us”.

………………………..

Năm ấy, tấm bưu thiếp kí họa một thằng nhóc ốm o, đôi mắt nhấp nháy cười với mái tóc xoăn xoăn không có trật tự, đã trở thành tấm bưu thiếp được săn đón, cháy hàng đến mức để mua được, người ta phải chen nhau trong những quầy sách – tấm bưu thiếp “I love us, Deyn, Leroy and Veronica.”



Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

Biết cho qua mà đi tiếp!

Từ bỏ!

Theo như Từ điển Tiếng Việt - Xuất bản và in có chỉnh sửa năm 2009 thì "từ bỏ" có nghĩa là:  "Thôi không tiếp tục theo đuổi nữa" hay là "bỏ đi không nhìn nhận, tự coi là không có quan hệ gì nữa".

Theo như định nghĩa đấy thì tôi đang từ bỏ!

Chấm dứt quan hệ với một thứ gì đấy không hẳn là một điều tốt, nói nước đôi ra thì nó cũng phải là xấu. Chỉ là tùy theo thứ bạn chấm dứt là gì và có ảnh hưởng tới cuộc sống của bạn ra sao. Bạn từ bỏ hút thuốc lá? Điều đó quá tốt, tôi khẳng định! Bạn chấm dứt quan hệ với một kẻ lừa đảo tình cảm? Lại càng phải từ bỏ, mà làm càng sớm càng tốt ấy chứ. 

Và tôi cũng thế! Tôi đang từ bỏ một thứ cảm giác xấu. 

Tôi ghét cảm giác phải che giấu trước mặt người khác tình cảm của bản thân. Rất ghét điều đó! Đôi lúc, có cảm giác đó là một cốc nước tràn ly, muốn bật tung nó ra mà hét lên rằng: TÔI THÍCH BẠN! TÔI NHỚ BẠN NHIỀU LẮM! TÔI MUỐN HÔN, TÔI MUỐN ÔM,... Ôi trời. Nếu liệt kê ra chắc hẳn cái danh sách tôi muốn ấy phải rất dài. Nhưng ngược đời là tôi không đủ dũng cảm để làm điều ấy. Cứ nghĩ tới việc post những dòng ấy lên facebook bạn, hay thậm chí để ở wall của mình thôi cũng đủ mạo hiểm rồi. 

Mạo hiểm là phải. Làm sao không khi mà bạn đang có trong tay một cuộc sống vừa ý? Người yêu lý tưởng! Học hành thuận lợi. Công việc ổn thỏa. Với tôi, bớt đi một thứ, thêm vào một thứ cũng đều là mạo hiểm. Tôi sợ cảm giác phải nhận ra rằng mình vừa mất cái gì đó quan trọng, cũng như mình vừa chọn lấy một cái khác ít thuận lợi hơn!!!!! Tất cả những điều đó đều không đáng!

Ở đây, sẽ có nhiều người cho rằng: Sống là phải mạo hiểm! Cá nhân tôi lại rất ngại điều đó. Ngay từ nhỏ, tôi đã xác định được sẽ chẳng bao giờ tôi trở thành nhà kinh doanh vàng, đầu tư cổ phiếu hay bất động sản. Bởi  cảm giác bấp bênh, chẳng nắm được gì trong tay mình là một thứ rất đáng sợ. Nó giết con người ta chết lần, chết mòn ở trong bóng tối, im lặng mà thở, mà nghe tiếng trái tim đập nhanh rồi chết vì hoảng loạn. Có bao nhiêu người đã từng mất tất cả trong một giây vì trò chơi cảm giác mạnh ấy chứ? Tôi cũng chính vì sợ cái chết thầm lặng đó mà phải quyết tâm từ bỏ cái thứ cảm giác xấu này! 
Thôi, bỏ qua đi! Bỏ qua vì vốn biết chẳng thể nào đi đến đâu! Bỏ qua vì vốn biết chuyện này sẽ làm tổn thương cả hai bên! 

Tới đây thôi! Dài rồi! Biết rằng trong đời từng biết đến nhau thôi là tốt rồi! Cũng chỉ là một chút phiền muộn mà thôi.....